Cô nằm trên phòng một lát lại cảm thấy thật nhàm chán nên cô đi xuống lầu.
Cô không biết rõ địa hình ở nhà nhưng cô mò đường một lúc cũng có thể đứng được ở dưới lầu.
Cô cứ đi xung quanh, thật im ắng.
Cô đi được một hồi thì bị vấp phải cạnh bàn, cô lại ngã rồi, thật đâu.
Cô định đứng dậy thì có người bước đến.
Là Mộ Bạch, anh ấy đã đến đỡ cô dậy.
"Này, cô có sao không đấy? Sao lại bất cẩn đến như vậy chứ, thật là..." Anh khó chịu nói với cô.
Cô không nói gì, chỉ có cảm giác ấm ức như một đứa trẻ bị mắng, cô chu môi không vui.
Anh nhìn thấy liền mỉm cười, quả thật anh không thể nào trách mắng cô với bộ dạng đáng yêu chết người này được.
Rồi anh lại nhìn xuống chân cô. Đầu gối của cô bị chảy máu, anh lo lắng bế cô lên, anh bế cô đi đến sofa.
Liền đi lấy hộp cứu thương, anh quỳ một chân xuống, xử lí vết thương cho cô rồi dáng băng keo cá nhân.
"Không sao nữa rồi, sao này cô phải cẩn thận một chút đó, đừng để mình bị thương nữa, cô là một cô gái không nên để lại xẹo đâu." Anh nói câu này như đang lấy dao đâm thẳng vào tim của Lung Nhi một nhát thật đau.
"Này, tôi nói này, đàn ông các anh thường thích người phụ nữ đẹp không tì vết sao, cả một vết sẹo cũng không có à?" Cô không vui hỏi.
"Ừ thì.... đa số là vậy. Ai mà không thích một người phụ nữ như vạy chứ." Anh cười nói.
"Nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-bi-ghet-bo/833010/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.