Cứ thế, cô đã ở nhà của Mộ Bạch.
Cô tỉnh lại, nhìn xung quanh, nhưng nhìn cũng chẳng thấy gì.
"Không lẽ mình đã chết rồi sao? Thật sự bị anh ấy giết chết rồi à? Mình đang ở dưới âm phủ? Mình đã chết rồi mà Diêm Vương cũng không khai ân cho mình nhìn thấy ánh sáng sao?" Cô cứ buồn bã ngồi lẩm bẩm tưởng mình đã chết. Trông cô chẳng có vẻ gì là hận Doãn Tư Cương, cô rất bình thường, bình thường đến nỗi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mọ Bạch mở cửa bước bước vào, nghe thấy tiếng mở cửa cô chợt hoảng hồn, lết xác vào trong.
"Này, ai vậy vậy? Là hắc bạch vô thường sao? Các người đến bắt tôi đi gặp Diêm Vương à?" Cô sợ hãi nói.
Lúc này nhìn cô như một đứa ngốc, anh phì cười, bước lại gần xoa đầu cô.
"Này, đừng nói với tôi là cô tưởng mình chết rồi đó nhé!" Anh nói.
Nghe thấy giọng nói của anh, hình như cô nhận ra điều gì đó.
"Anh... giọng nói này quen quá. Đây không phải là.... anh là Mộ Bạch à? Không phải chứ, không lẽ anh... anh cũng chết như tôi sao?" Cô hốt hoảng.
"Gì vậy chứ?" Anh cười to.
"Cô không có chết đâu Lung à, tôi cũng vậy, chúng ta vẫn chưa chết. Bây giờ cô chính là bệnh nhân của tôi, mà bệnh nhân của tôi sao có thể chết được chứ." Anh nói.
"Vậy đây là...." Cô thắc mắc.
"Đây là nhà của tôi."
"Nhà của anh sao? Sao... sao tôi là ở nhà anh vậy bác sĩ Mộ?" Cô hoảng hốt.
"Không có gì đâu cô không cần phải lo, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-bi-ghet-bo/833009/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.