Một tháng sau.
Vào buổi trưa.
Mọi chuyện vẫn như vậy, Doãn Tư Cương vẫn đối xử tốt với cô, tuy vẫn không đến mức gần gũi, anh và cô không biết tại sao luôn có cảm giác có khoảng cách rất lớn.
Là do Kiều Lung Nhi bị mù, không nhìn thấy được hay là do chỉ vỏn vẹn hơn bốn tháng nữa anh và cô sẽ ly hôn, không còn là vợ chồng.
Đúng vậy, không nói thì cô đã quên mất cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài sáu tháng. Chỉ trong sáu tháng đó, cô mới có thể nếm được mùi vị của hạnh phúc, nếm trải được một cuộc sống yên bình.
Nhưng sớm thôi, cô sẽ phải trở lại cuộc sống như trước kia, luôn bị nhốt trong phòng, bị đánh đập hành hạ còn không bằng một con thú cưng hay là một con chim cảnh bị nhốt trong lồng. Đáng thương cũng đáng chê trách.
Bây giờ thì khác, lần này về lại đó có lẽ cuộc sống của cô còn khó khăn hơn cả lúc trước vì cô không giữ chân được Doãn Tư Cương, đồng thời cũng không giữ được một khối lợi ích.
Lợi ích? Lợi ích là gì mà bọn họ lại đến sử với cô như vậy, thật là đáng hận, hận những con người chỉ biết nghĩ đến lợi ích của cá nhân mà bằng lòng đánh đổi mọi thứ, có thể đánh đổi cả người thân của mình.
Cô ngồi trong phòng suy nghĩ lung tung, thấy Lung Nhi buồn bã Bông Bông liền nhào đến ôm cô.
Từ khi cô chăm sóc cho Bông Bông, Bông Bông chính là người bạn của cô, chới cùng cô những lúc buồn chán.
Bông Bông? Vậy sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-bi-ghet-bo/832992/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.