Cô nói câu này vì sợ anh sẽ bỏ cô lại, cô rất sợ. Tại sao lại sợ? Vì trước kia cô đã từng bị bỏ rơi, sau khi mẹ kế của cô, cũng là Kiều phu nhân của bây giờ dẫn cô đi mua sắm thì đã bỏ cô ở lại đó, cứ giống như là một người mẹ bỏ lại con của mình, sao bà ấy có thể nhẫn tâm như vậy? Bà cứ vậy mà rời đi, bỏ lại Kiều Lung Nhi một mình ở đó, cô không nhìn thấy gì, cũng không tìm được mẹ. Mẹ? Đúng vậy, trong thâm tâm của cô, cô luôn xem bà là mẹ, nhưng người mẹ này lại chẳng xem cô là con, lúc đó cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Chỉ sáu tuổi, cô chỉ là một đứa bé. Cô cứ ở đó, chạy loanh quanh tìm mẹ cũng không biết là mình đi đâu, không biết cô đã va phải bao nhiêu người, vấp ngã bao nhiêu lần, cô khóc lóc nhưng vẫn không tìm được bà. Cô ôm con gấu bông ngồi bệch xuống đất cứ như sắp rơi vào tuyệt vọng nhưng.... Có một cậu bé đi đến bên cô hỏi rằng, "Cô sao vậy?", may mắn là có cậu bé đó, cậu bé đó đã giúp cô tìm gia đình. Cô rất cảm kích, lúc đó do quá sợ hãi nên cô không hỏi xem cậu ấy tên gì, chỉ biết khóc, cậu ấy luôn vỗ dành và an ủi và nắm chặt lấy tay cô, làm cho cô cảm thấy rất tâm. Khi tìm được về Kiều gia thì cô biết được cậu bé đó là con của gia đình giàu có, ngoài ra thì cũng biết gì. Mọi người đoán xem, đó là ai? Đúng vậy, cậu bé đó là Doãn Tư Cương, có lẽ đó là số phận, số phận khiến cho tơ duyên của hai người gắn chặt lại. Nhưng chẳng ai biết ai, hai người bây giờ cũng chẳng nhớ về chuyện này nữa, nhưng không sao, không lo về chuyện quá khứ như thế nào, chỉ nghĩ về chuyện của tương lai, xem tương lai, tơ duyên của hai người bền chặt tới đâu. Cô nhớ về ký ức đen tối đó lại cảm thấy sợ hãi, cứ đứng im ở đó, tay nắm chặt lại. Bỗng..... "Dzô, ai đây ta, là Kiều Lung Nhi sao, à, không đúng, bây giờ em nào còn là Kiều Lung Nhi nhị tiểu thư của nhà họ Kiều nữa, giờ em đã là Doãn phu nhân cao quý rồi nhỉ." Đại tiểu thư của nhà họ Kiều, là Kiều Lung Mẫn. Cô từ từ bước đến bên cạnh Lung Nhi. "Nên cũng có tiền để đến một chỗ cao cấp, xa xỉ này rồi ha." "Chị, là chị sao." Cô sợ hãi nói. "Thì ra em vẫn còn nhớ đến người chị này à, cũng đúng thôi, cho dù là Doãn phu nhân cao quý đến đâu cũng chỉ là một con mù, chẳng là gì cả." Chéo tay lại nói với cô bằng một giọng điệu đắc ý, khinh thường. "Em... em..." Cô không biết nên nói gì mà cũng không dám đáp lại vì cô sợ. "Sao? Định nói gì à, mày mà cũng có tư cách nói chuyện với tao à, mày dù sao cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh ta, anh ta chắc chắn không thèm đếm xỉa gì đến mày, con mù à." Nâng cằm của Lung Nhi lên, nói. "Ai nói tôi không đếm xỉa gì đến cô ấy." Doãn Tư Cương xuất hiện. "Hả, Doãn tổng, anh....." Cô ta bất ngờ. Doãn Tư Cương đi nhanh đến bên Lung Nhi, hất tay của Lung Mẫn ra, đẩy mạnh, khiến cô ta ngã xuống sàn. "Á, đau." Cô ta đau điếng, kêu đau. "Em có sao không?" Anh nhẹ nhàng hỏi Lung Nhi, điều này khiến cô rất bất ngờ. "Không, không, không sao, em không sao." Cô như bị cứng đơ lại, nói với anh, lúc này cô cảm thấy hơi ngượng vì anh quan tâm cô như vậy. Bỗng, anh thay đổi sắc mặt, nhìn Kiều Lung Mẫn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]