Cô nghe được tiếng Doãn Tư Cương đang bước lên lầu, cô lại càng ôm chặt lấy Bông Bông hơn. Tay chân bắt đầu run rẩy, nhịp tim của cô càng lúc đập càng nhanh hơn. Cạch! Anh mở cửa bước vào. Lúc này cô ngồi quay lưng sang, tay ôm chặt, che Bông Bông đi. Anh vẫn chưa nhìn thấy. "Cô đang làm gì vậy, cô đang che cái gì sao?" Anh hỏi cô với giọng nghiêm khắc. "Tôi..... tôi... tôi. Anh đừng có la tôi đó. Anh hứa đi." Cô run rẩy nói với anh. "Hôm nay cô to gan quá nhỉ, còn ra điều kiện với tôi nữa." Anh không tin được rằng hôm nay cô lại có dũng khí như vậy. Nhưng đứng một hồi anh cũng đồng ý với cô nhưng lời đồng ý này liệu có bị rút lại không? Anh là ai chứ, không thích thì sẽ rút lại lời hứa bất cứ lúc nào, ai có thể làm gì anh. Nhưng không còn cách nào khác cơ mà. Cô đưa Bông Bông ra, tay cô run rẩy vô cùng, trên gương mặt thấy rõ được sự sợ hãi. Anh hỏi cô với giọng trầm có vẻ là khó chịu. "Đây là gì đây." "Đây, đây là một chú cún, tôi nhặt được nó ngoài trước cổng nhà, chắc chắn là nó rất đáng yêu đúng không, nó đáng thương như vậy, tôi có thể nuôi nó không?" Cô nói với anh với giọng dịu dàng nhưng lại run run, sợ hãi. Cô như là muốn khóc, cô sợ anh sẽ không cho cô nuôi nó, tồi tệ hơn nữa. Không chỉ là không cho mà còn có thể vứt nó hay là giết nó, để cho Bông Bông phải tự sinh tự diệt. Nghĩ đến đây, cô lại càng sợ hãi. Lúc này anh nhìn cô, không hiểu được, chỉ là một con chó thôi mà, cô ta có cần phải như vậy không. Anh vốn là người không thích động vật, đương nhiên chó cũng không nhưng trông cô thế này, anh bỗng nhiên lại mềm lòng. Nghĩ đến, có lẽ là do ở nhà Lung Nhi cảm thấy buồn chán nên mới muốn nuôi động vật. Có lẽ là đồng cảm nên anh dễ xiêu lòng. Anh bỗng bước đến gần cô, ngồi xuống giường, anh bế lấy Bông Bông trong tay cô nhưng cô cứ ôm chặt Bông Bông. "Đưa cho tôi." Anh gắt giọng nói với cô. Cô cứ cứng đầu, được một lúc thì cũng buông ra. "Anh định làm gì, anh đừng làm hại nó, nếu anh không muốn tôi nuôi thì hãy thả nó đi, đừng hại nó, nó vô tội mà." Cô cố gắng thuyết phục anh. "Ai nói là tôi không cho cô nuôi, tuy tôi không thích nhưng nếu cô không cho nó đi lung tung, không phá phách thì tôi sẽ cho cô nuôi lâu dài, còn nếu....." Anh đang nói thì... "Được, được, được, tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, anh không cần phải lo." Cô vui mừng, hớn hở, chưa bao giờ cô cảm thấy vui như hôm nay. Cô vội đứng dậy, bắt lấy Bông Bông trong tay Tư Cương, cô vô cùng thích thú, được rồi, bây giờ cũng đã tối rồi, chúng ta cùng xuống ăn cơm tối thôi. ...................... Bữa cơm tối, cô chỉ lo cùng Bông Bông chơi đùa, chỉ ăn một ít cơm. Sau một lát. "Anh ăn xong chưa, tôi đi lên làu trước nhé!" Cô đứng dậy. "Khoan đã." Anh bỗng trầm giọng. Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao tự dưng anh lại gắt giọng? Có phải là cô đã làm sai chuyện gì hay là anh muốn đổi ý, không muốn cho lung nhi nuôi Bông Bông nữa. Không phải là vậy chứ. Cô chợt nói. "Sao vậy." Cô lo lắng. "Tại sao cô lại không biết tự chăm sóc cho bản thân vậy hả, bây giờ cô đã là Doãn phu nhân, không phải là một con mù bình thường nữa." "Nếu ông tôi đến thì phải làm sao? Để ông tôi nhìn thấy thì sẽ thế nào? Ông chắc chắn sẽ trách tôi, cô có biết không." Anh nghiêm giọng nói với cô. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]