"Bạch Hạo Vân, sao anh còn chưa dậy nữa?"
"Anh có biết là anh ngủ một thời gian dài lắm rồi không?"
"Coi như em xin anh đó, đừng nằm đó ngủ nữa có được không? Em thật sự không chịu nổi đâu, anh mau dậy đi. Đừng nằm ở đó nữa mà!"
Tư Mộc ngồi bên giường bệnh của Bạch Hạo Vân, tay cô đan xen vào những ngón tay của anh. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Hạo Vân khi nằm trên giường bệnh, trái tim của Tư Mộc có thắt lại, cô mím môi, trong đôi mắt lộ ra một tia đau khổ.
Bạch Hạo Vân đã nằm đó suốt nửa năm rồi, anh vẫn chưa hề mở mắt ra. Bác sĩ không thể đảm bảo được rằng anh có thể tỉnh lại được hay không, nhưng Tư Mộc vẫn không hề từ bỏ. Cô ngày ngày ở bên cạnh anh, trò chuyện cùng anh, cô kể cho anh nghe những chuyện mà mình gặp phải. Thế nhưng người đàn ông vẫn nằm đó, hai mắt anh nhắm chặt lại không có cách nào mở ra.
Cho dù mẹ cô có khuyên như thế nào, Tư Mộc vẫn kiên quyết ở lại bên cạnh Bạch Hạo Vân. Cô đã bỏ lỡ anh một lần rồi, cô không muốn bản thân mình lại đưa ra quyết định không đúng một lần nữa.
Bạch Hạo Vân vẫn nhắm mắt tựa như đang ngủ say, Tư Mộc cũng không hề tỏ ra chán nản, cô tiếp tục cười.
"Anh xem, Mỹ Châu và Trình Mục Vĩ cũng đã kết hôn rồi, anh còn chưa tỉnh lại nữa. Anh còn nợ họ một cái thiệp mừng đấy. Em gái anh bây giờ cũng đã tìm được hạnh phúc rồi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833209/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.