"Trịnh tiểu thư, cô có thể đừng gọi tôi là chị dâu có được hay không? Tôi với Bạch Hạo Vân thật sự không phải là cái quan hệ như cô nghĩ đâu."
Tư Mộc còn đang định nói gì đó nhưng đã bị lời nói của Trịnh Mỹ Châu cắt ngang rồi. Trịnh Mỹ Châu vỗ lên tay của Tư Mộc, cười cười nói chuyện với cô.
"Chị dâu à, em biết chị đang xấu hổ, nhưng em là người trong nhà mà, chị không cần phải xấu hổ đâu. Mối quan hệ giữa hai người thế nào em biết hết, không cần phải giấu làm gì cho mệt cả."
Xấu hổ cái con khỉ ấy!
Cô với Bạch Hạo Vân thật sự không phải là cái quan hệ đó, làm ơn đừng có gọi cô là chị dâu nữa có được hay không?
Tư Mộc còn đang định phản bác thì một lần nữa, giọng nói của Trịnh Mỹ Châu hoàn toàn lấn át giọng nói chuẩn bị bật ra từ khoé miệng của Tư Mộc. Trịnh Mỹ Châu cười tươi nhìn cô, hai cánh tay của cô ấy khoác lên tay của Tư Mộc vô cùng thân thiết.
"Còn nữa, chị dâu này, đừng khách sáo với em như vậy chứ. Có thể đừng gọi em là Trịnh tiểu thư có được hay không? Nghe kỳ chết đi được. Chị gọi em là Mỹ Châu hay là em gái là được rồi, không cần phải khách sáo như vậy làm gì. Dù sao mai này chúng ta cũng sẽ trở thành người một nhà mà!"
Tư Mộc chỉ biết gượng cười nhìn Trịnh Mỹ Châu. Cô cũng muốn gọi thẳng tên lắm chứ, nhưng cô lại không quen miệng gọi như vậy. Dù sao cô với Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833192/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.