"Em đoán xem?"
Đoán cái con khỉ nhà anh ấy! Dám không tin tưởng bà đây, nếu không nể anh là sư huynh, bà đây đã đập chết anh từ lâu rồi đấy nhá. Bà đây không có hiền lành gì đâu nha anh trai! Tốt nhất đừng có bắt nạt Trịnh Mỹ Châu này!
"Rồi em đến đây làm gì? Muốn xin ở nhờ, ăn trực à?"
Trịnh Mỹ Châu cười hì hì như bị đoán trúng tim đen vậy. Cô đưa tay gãi gãi đầu, chỉ cười nhìn Bạch Hạo Vân nhưng lại chẳng nói gì cả. Khoé môi của Bạch Hạo Vân hơi nhếch lên. Biết ngay mà, Trịnh Mỹ Châu đến đây chỉ có muốn xin ở nhờ chứ chẳng có gì khác cả.
"Bạch Hạo Vân, ai đến vậy?"
Tư Mộc thấy Bạch Hạo Vân đứng đó nói chuyện với ai đó một lúc lâu, dường như hai người bọn họ rất vui vẻ. Nghe giọng nói vọng vào hình như là của một người phụ nữ. Tư Mộc cảm thấy tò mò nên cô mới chạy ra xem thử.
Bạch Hạo Vân quay sang nhìn thấy Tư Mộc đã chạy ra, anh chưa kịp nói gì thì Trịnh Mỹ Châu kia đã nhảy vào mồm của anh rồi. Đúng là, lúc nào cũng vậy, cái thói này có bao giờ bỏ được đâu.
"Bạch đại ca, cô ấy là ai vậy? Không phải là chị dâu của em đấy chứ?"
Nhìn cái nụ cười ghê rợn kia của Trịnh Mỹ Châu, Bạch Hạo Vân thật muốn đánh cho cái người phụ nữ này một trận. Đúng là chỉ thích ăn nói vớ vẩn là tài mà.
Tư Mộc liếc nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình một cái, cô âm thầm đánh giá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833168/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.