(52)
Trời ơi, thôi chết tôi rồi!
Trình Mục Vĩ trong lòng không ngừng gào thét, anh khóc không ra nước mắt. Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo đến mức muốn doạ chết người ta kia của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ đoán chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra rồi. Trong lòng của Trình Mục Vĩ đang không ngừng cầu nguyện, lạy trời, khấn phật, mong sao bản thân của mình thoát khỏi kiếp nạn này.
Bạch Hạo Vân, cậu phải hạ hoả. Anh hai của tôi ơi, làm ơn tha cho tôi lần này đi. Tôi vẫn còn muốn sống lắm, chưa muốn chết trong trẻ thế đâu. Đại ca à, cậu có thể thu cái khuôn mặt đáng sợ đằng đằng sát khí kia của cậu lại không? Cậu làm cho tôi sợ đấy.
Trình Mục Vĩ khuôn mặt nhăn nhó, trên môi cố gắng nặn ra một nụ cười. Anh đưa tay gãi gãi đầu, nét mặt cười cười nhìn Bạch Hạo Vân. Trình Mục Vĩ cũng chẳng dám lên tiếng, nếu không, mạng sống khó được bảo toàn.
Trình Mục Vĩ nuốt ực nước bọt một tiếng, anh cố gắng giữ lấy bình thường, nhìn thẳng vào cái gương mặt lạnh như băng kia của Bạch Hạo Vân. Ngoài mặt là thế nhưng trong lòng của Trình Mục Vĩ đang không ngừng run rẩy. Trình Mục Vĩ đang cầu trời khấn phật, chỉ mong thoát khỏi cái kiếp nạn này.
Trình Mục Vĩ liên tục gãi đầu, miệng thì cười hì hì hì nhìn Bạch Hạo Vân, khẽ lên tiếng hỏi.
"Hì hì hì... Bạch Hạo Vân, có chuyện gì không?"
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân lúc này cực kì khó coi. Nhìn Trình Mục Vĩ đang cợt nhả trước mặt mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833080/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.