(5)
"Á á a a a a a a a a a a."
"Mặt của tôi, mặt của tôi, bác sĩ, mặt của tôi sao rồi?"
Khi tỉnh lại, cô đã được đưa vào trong bệnh viện, nhưng mặt của cô.
"Bác sĩ, mặt của tôi có sao không?"
Cô đưa tay mò mò tìm người, cô biết bác sĩ đang ở đây.
Vẻ mặt của bác sĩ lộ rõ vẻ thất vọng :
"Xin lỗi cô, chúng tôi rất tiếc."
Cô giật mình, theo tiếng nói mà tìm đến chỗ bác sĩ:
"Bác sĩ, nói vậy là thế nào? Mặt của tôi, nhất định không sao, đúng không?"
Bác sĩ thở dài:
"Chúng tôi rất tiếc. Mặt của cô bị bỏng axit sunfuric loại cực đặc, trước khi được đưa đến bệnh viện thì toàn bộ phần da ngoài của cô đã bị ăn mòn hoàn toàn rồi."
"...."
"Nói một cách khác, mặt của cô không thể chữa trị được."
Cả người cô như hóa đá. Không,
không thể nào.Cô đưa tay sờ lên khuôn mặt mình, cách một lớp băng gạc nhưng cô vẫn cảm nhận được sự đau đớn đằng sau đó.
Cô cứ như vậy, một lúc lâu, cô mới có phản ứng.
"Khônggggggg"
Cô hét to lên. Cô ôm lấy đầu mình:
"Không thể nào. Các người lừa tôi có phải không? Nói đi. Các người đang lừa tôi."
Bác sĩ biết cô không chịu được nhưng vẫn phải lên tiếng khuyên nhủ :
"Mong cô bớt đau buồn. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho cô hết mức có thể. "
Cô hét thật to:
"Các người im đi, im hết đi. Tôi không muốn nghe."
Cô như phát điên lên, cô giật đi băng gạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833033/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.