Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lục Bạc Ngôn mở cửa ghế phó lái, Tô Giản An ngoan ngoãn ngồi vào, lấy ra tấm thẻ đen, Lục Bạc Ngôn vừa lên xe thì đưa cho anh: "Trả lại anh."
Lục Bạc Ngôn nhíu mi: "Không dùng được?"
"Là anh đưa sai rồi." Tô Giản An nghiêm túc nói, "Hai năm tiền lương của tôi là 48 vạn, nhưng anh lại đưa thẻ tín dụng cho tôi, chẳng lẽ là muốn tôi quẹt đủ 48 vạn rồi trả lại cho anh? Sao có thể mỗi một lần quẹt tôi đều cộng lại cho anh rồi . . . . ."
Lục Bạc Ngôn nhíu mày càng sâu: "Cô chỉ cần hai năm tiền lương?"
Ngày hôm qua, Tô Giản An dường như đã nói điều gì đó rằng cô sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình trong hai năm.
Vì sao chỉ có hai năm?
"Là anh nói, hai năm sau chúng ta sẽ ly hôn." Tô Giản An nói, "Tôi cũng không thể ly hôn rồi còn chạy tới nấu cơm cho anh chứ, người khác sẽ nghĩ rằng chúng ta còn vương vấn gì đó. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn lại tiếp tục nhíu mày, anh không nhận tấm thẻ kia, mà đạp chân ga, ONE77 lao đi như một mũi tên, Tô Giản An giật ngược vào lưng ghế, cơn đau ập đến. Cô tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-moi-cuoi-cua-luc-thieu/4556999/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.