Copy nội dung từ truyện 88
Cho đến khi nhận được tín hiệu từ đội trưởng Yến, Tô Giản An mới quay lại nhìn —— thật sự là Lục Bạc Ngôn!
Sao anh lại ở chỗ này?
Tô Giản An sợ tới mức cơ suýt té nhào xuống ghế.
Giang Thiếu Khải theo bản năng định đỡ Tô Giản An, Lục Bạc Ngôn còn nhanh tay hơn, vô cùng thân thiết bảo vệ cô, vẻ mặt cưng chiều: "Nhìn thấy tôi lại cao hứng như vậy?"
Tô Giản An cười cười: "Sao anh lại ở đây?"
"Đến bàn công việc." Lục Bạc Ngôn thấp giọng bên tai cô, "Theo tôi đến phòng riêng một chút."
Hơi thở của anh ấm áp, giọng nói từ tính dễ nghe, môi mỏng như cố ý chạm nhẹ vào vàng tai Tô Giản An khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác này lan tràn từ bên tai đến tận đáy lòng.Trong nháy mắt cô cảm thấy mình như ngã vào một ảo ảnh, giống như đang nằm mơ.
Lục Bạc Ngôn làm sao có thể dịu dàng với cô vậy chứ?
Mãi đến khi bắt gặp ánh mắt ái muội của mấy đồng nghiệp, Tô Giản An mới phản ứng lại, nghe lời anh mà đứng dậy.
Lục Bạc Ngôn tự nhiên nắm tay Tô Giản An, đối với những người khác lịch sự cười cười: "Các vị, thật có lỗi tôi muốn dẫn Giản An rời đi một chút. Hôm nay cứ tính hóa đơn cho tôi."
Anh nắm tay Tô Giản An đi rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-moi-cuoi-cua-luc-thieu/4556998/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.