Edit&Beta: VyVy
——
Đi ngang qua trung tâm thương mại lớn, Tô Hòa một chút muốn dừng bước cũng không có, vẫn kéo Lý Chu đi về phía trước.
“Tiểu Hòa, chúng ta đi mua quần áo được không? Không phải con gái nên thích mua sắm sao?” Lý Chu dừng bước, anh chỉ vào phía trung tâm thương mại nói.
Cô lần lượt thay hai bộ quần áo, một bộ do cô tự mặc, bộ còn lại do dì Lâm mua khi đón cô về.
Cô không có quần áo khác để mặc, con gái là phải thật xinh đẹp, mua nhiều quần áo đẹp.
“Nhưng mà, em cảm thấy quần áo cũng đủ mặc.” Tô Hòa cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, nhẹ nhàng cắn khoé môi nói, cô cảm thấy quần áo đủ mặc là được.
“Em thật sự không giống người thường.” Lý Chu xoa xoa đầu Tô Hòa, sau đó lôi kéo cô đi vào trong trung tâm thương mại.
“Anh ơi, anh muốn mua quần áo cho Tiểu Hòa sao?” Tô Hòa chớp chớp mắt, nhìn hàng hóa rực rỡ trong trung tâm thương mại, chậm rãi hỏi.
Đôi mắt cô to tròn, tò mò đánh giá tất cả, giống như một cô gái không biết gì.
“Ừm, đúng vậy.” Lý Chu dẫn Tô Hòa đến khu vực quần áo nữ để mua quần áo, anh chưa từng mua qua quần áo nữ, cũng không có kinh nghiệm gì.
“Anh ơi, có thể không thử quần áo không?” Tô Hòa chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nói.
Thử quần áo còn phải tốn thời gian, cô luôn là người lười biếng, đương nhiên không thích lãng phí thời gian vào người thử quần áo.
“Có thể, Tiểu Hòa tự mình đi chọn, chọn xong liền về nhà.” Lý Chu đương nhiên vui vẻ, loại chuyện cùng nữ sinh đi dạo phố mua quần áo, trước kia cho tới bây giờ anh chưa từng thử qua.
Tô Hòa rất nhanh liền chọn xong mấy bộ quần áo, để cho nhân viên cửa hàng gói lại xong, Lý Chu trả tiền, hai người rất nhanh liền đi ra khỏi cửa hàng.
“A Chu, sao anh lại ở đây?” Vừa mới ra khỏi cửa hàng, Lý Chu đã bị người ta gọi lại.
Trước mặt là một thiếu nữ dáng người cao gầy, diện mạo thanh tú, giữa lông mày và đôi mắt có một bầu không khí yên tĩnh, quần áo của cô cũng mang đến cho người ta cảm giác yên bình và tĩnh lặng.
Lý Chu trong tay cầm túi mua sắm, nhìn người trước mặt, không nói một lời.
Tô Hòa nắm lấy tay Lý Chu, cô hơi né tránh về phía sau, chớp chớp mắt nhìn Giang Nhược Thi, trong con ngươi tràn đầy vẻ tò mò.
“Mua sắm.” Lý Chu vẻ mặt lạnh lẽo, biểu tình của anh không có bất kỳ biến hóa gì, bình thản nhàn nhạt.
“Cô gái này là...” Giang Nhược Thi tò mò nhìn cô gái phía sau Lý Chu, cô gái bộ dạng đặc biệt đáng yêu, thoạt nhìn nho nhỏ, mềm mại nhút nhát.
Cô cũng không nhớ rõ bên cạnh Lý Chu có một cô gái đáng yêu như vậy.
“Tô Hòa.” Lý Chu nói ra tên cô, sau đó kéo tay cô đi ra ngoài, người không quan trọng anh đặc biệt không muốn phản ứng.
Đôi mắt tròn xoe của cô vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Nhược Thi, trong mắt tràn đầy mê mang, cô nắm chặt tay Lý Chu.
“Cô bé rất đáng yêu, A Chu, hai người có quan hệ gì vậy?” Giang Nhược Thi trong nháy mắt lơ đãng liền ngăn cản đường đi của Lý Chu và Tô Hòa, cô nhẹ giọng hỏi, một bộ rất có hứng thú với Tô Hòa.
“Dì à, đừng chặn đường của chúng tôi được không? Chúng tôi muốn về nhà.” Lý Chu còn chưa mở miệng nói chuyện, Tô Hòa đã nhanh chóng mở miệng trước, cô dùng ánh mắt rụt rè nhìn Giang Nhược Thi.
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng như sáp, mềm mại, rất dễ nghe, nhưng khi nói ra miệng lại khiến Giang Nhược Thi lập tức thay đổi sắc mặt.
Dì? Dì? Dì?
Cô bé này gọi cô ta là dì?
Cô ta có già như vậy không?
Rõ ràng cô ta mới hai mươi hai tuổi, vẫn là tuổi tốt nhất, vẫn là một phong cảnh thanh xuân xinh đẹp, cư nhiên bị một cô bé gọi là dì.
Cô bé mềm mại manh manh, thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ, nhưng mặc kệ nói như thế nào dù sao cũng đã có tuổi học sinh cấp 3 rồi đúng không?
Lại gọi cô ta là dì. Ngực Giang Nhược Thi không ngừng phập phồng, trong lòng nghẹn một hơi, “Tô Hòa đúng không? Em cứ gọi chị, chị cùng A Chu bằng tuổi.”
Giang Nhược Thi bề ngoài giả vờ bình tĩnh, nụ cười trên mặt vô cùng ôn nhu ngọt ngào, giống như một chút cũng không thèm để ý.
“Nhưng tôi nhìn không ra, anh trai so với dì, trẻ hơn nhiều.” Tô Hòa chớp chớp mắt, do dự trong chốc lát, sau đó nghiêm trang nói, ánh mắt của cô đảo qua đảo lại giữa Lý Chu và Giang Nhược Thi.
Dường như cô đanh so sánh Lý Chu và Giang Nhược Thi.
Giang Nhược Thi: “...” Ý cô là cô ta đã già?
“Em gái nhỏ...”
“Dì, con gái thích trẻ là chuyện bình thường, nhưng dì đã già, đừng có nói dối.”
Giang Nhược Thi vẫn luôn bình phục nội tâm của mình, nhủ rằng mình không được tức giận, không nên tức giận.
Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, bất quá rất nhanh đã bị Tô Hòa cắt ngang.
Tô Hòa giọng điệu nghiêm túc, với bộ dạng nghiêm túc, thực sự rất dễ dàng làm cho người khác cảm thấy rất đáng yêu.
“Anh ơi, em đói bụng, chúng ta về nhà được không?” Tô Hòa kéo góc áo Lý Chu, cô hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngốc nghếch nói.
“Được, chúng ta về nhà.” Trên mặt Lý Chu mang theo ý cười nhàn nhạt, anh đưa tay xoa xoa đầu Tô Hòa, thanh âm cũng rất ôn nhu.
Anh kéo tay Tô Hòa, lạnh lùng nhìn Giang Nhược Thi, “Giang tiểu thư, xin hãy nhường đường một chút.”
Anh nói rất lịch sự, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.
“A Chu, chẳng lẽ anh đã quên chuyện trước kia của chúng ta sao?” Giang Nhược Thi hai tay nắm chặt góc áo mình, cô hít sâu một hơi, nhìn Lý Chu nói.
Cô và Lý Chu bên nhau, hai người ở bên nhau được một năm thì chia tay, cô cũng là người phụ nữ duy nhất mà Lý Chu từng hẹn hò.
"Chúng ta ở bên nhau vì một lần đại mạo hiểm, chia tay là vì tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp.” Lý Chu dừng bước, anh nhìn Giang Nhược Thi chậm rãi nói, ngữ khí đặc biệt lạnh lùng.
Anh và Giang Nhược Thi ở bên nhau không sai, nhưng bọn họ ở cùng một chỗ là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, anh chưa từng thích Giang Nhược Thi.
Bọn họ đều là người trong giới, tụ tập ăn uống đều là khó tránh khỏi, Lý Chu không thích những thứ này, bất quá thỉnh thoảng lại chơi.
Chuyện xảy ra như vậy trong trò chơi Truth or Dare, Lý Chu và Giang Nhược Thi được ghép đôi với nhau, không có gì có thể so bì được, hai người bọn họ cư nhiên ở bên nhau.
Tuy nhiên, trước khi ở bên nhau, Lý Chu đã nói cụ thể với Giang Nhược Thi rằng anh ấy không thích cô chút nào và sẽ chia tay sau khi ở bên nhau.
Giang Nhược Thi lúc trước thản nhiên, nói rõ chính là mình chơi được, chỉ là một trò chơi mà thôi.
“Thời gian một năm, anh thật sự một chút cũng không thích tôi sao?” Giang Nhược Ti lắc đầu nói, cô nhẹ nhàng cắn khóe môi mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Chu.
Ở bên nhau một năm, cho dù là tảng đá cũng có thể nảy sinh tình cảm, trong lòng của Lý Chu, cô không có một vị trí nào sao?
——
VyVy: Tô Hoà đã có thêm một cái tên đó là Tô độc miệng, haha =))