Dạ vâng.
Giọng nói ngọt ngào của Hàm Nhiên vang nên làm cho tim của Bắc Khải anh cũng loạn nhịp.
Hàm Nhiên xuống xe và quay lại nhìn chiếc xe của anh rời đi. Cô mỉm cười bước vào nhà, có phải cô quá may mắn khi được anh yêu chiều không nữa. Giá như thời gian ngừng trôi để thời gian hạnh phúc của lâu hơn chút. Cô vào nhà thì không thấy Bà Bắc đâu cả nên cô chủ động về phòng dọn dẹp lại phòng của anh. Sáng nay đi vội quá mà cô không thể dọn được.
Bắc Khải và thư kí Hứa đến công ty mà suốt dọc đường anh cứ cười mãi không ngừng làm cho thư kí Hứa nổi cả da gà nên.
- Sếp à. Anh có cần soi gương xem lại bản thân mình không?
- Cậu nói vậy là ý gì?
Bắc khai nghi hoặc nhìn tên thư kí của anh. Không biết hắn nói gì nữa sao mà nhàm chán vậy. Anh hạnh phúc thì liên quan gì cơ chứ.
- Anh cười nữa người ta bảo anh bị điên đó.
- Còn không mau tập trung lái xe. Có tin tôi trừ lương cậu.
Bắc Khải anh cốc vào đầu của thư kí và nói.
- Ai ... á... sếp đừng có trừ lương em không em ra đường ăn xin mất.
- Vậy cậu còn không mau đi thôi.
Thư kí Hứa sau khi anh cốc vào đầu thì không dám nói gì nữa mà tập trung lái xe.
Két... Vì quá tập trung mà anh đi quá tập đoàn một chút nên đành phanh hết nấc lại làm cho Bắc Khải nhao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869696/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.