Con cứ cầm đó đi. Ta cho con. 
- Dạ con xin mẹ hãy cho con được phép gửi lại không như vậy con áy láy nắm mẹ ơi. Con vì tiền mới đến với anh ấy. 
- Được rồi. Con muốn vậy thì ta không ép còn về việc đi làm con nên nói với Bắc Khải nhé! 
- Dạ mẹ. 
Hai người đi dạo quanh sân vườn cười nói vui vẻ như hai mẹ con ruột. Hàm Nhiên cô cảm thấy may mắn khi có được người mẹ chồng như vậy. 
Bắc Khải về đến nhà anh liền hỏi ngay giúp việc. 
- Cô ấy đâu? 
- Cô nào ạ? thiếu gia. 
- Còn ai nữa sao? vợ tôi ấy. 
Bắc Khải muốn cho nghỉ việc luôn người giúp việc này. Giờ ngoài vợ anh ra thì anh còn quan tâm đến ai sao? 
- Thiếu phu nhân và phu nhân đang đi bộ trong vườn ạ. 
- Được rồi. 
Chân dài của anh sải bước về phía sân vườn, đi được vài bước chân thì thấy mẹ anh và cô đang đi vào trong. 
- Hèm... èm... Mẹ... 
- Mày dùng giọng đó với ai vậy? mà sao nay về sớm vậy? 
- À... đôi khi cũng nên dành thời gian cho mẹ của con chút. 
Bắc Phu nhân nghe anh nói vậy thì lườm anh, bà sống gần 60 tuổi rồi nó có bao giờ về sớm ăn cơm tôi với bà bữa nào đâu. Nay nó lại bày đặt vậy là sao? 
- Tao chưa muốn giảm tuổi thọ đâu. 
- Mẹ... Con giờ sẽ thường xuyên về sớm. 
Hàm Nhiên nghe anh nói vậy cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869688/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.