Em thử gọi cho ông ta xem. 
Bắc Khải hất cầm về phía điện thoại của cô. Hàm Nhiên vội lấy điện thoại của mình nên gọi cho sếp mình thì... 
- Alo sếp à. 
- Cô Hàm cô đã bị sa thải rồi. 
- Tại sao... 
Đầu dây bên kia đã tắt máy luôn rồi. Hàm Nhiên bực tức nhìn anh thì thấy anh đang cười mình. 
- Là anh làm đúng không? 
- Đúng rồi là tôi làm đó. Em mà dám bước chân ra khỏi nhà tôi bẻ què đôi chân của em mà xem. 
- Anh là đồ khốn nạn. 
Hàm Nhiên tức quá mà lấy cái gối đánh vào người anh liên tục. Bắc Khải giật lấy chiếc gối vứt xuống đất luôn. Anh cầm tay cô uy hiếp. 
- Khi nào tôi chán em thì tôi sẽ cho em đi. 
- Tôi không phải món đồ của anh. 
- Cô bán thân cho mẹ tôi thì khác gì món đồ đâu. 
- Anh .... 
Hàm Nhiên cứ thế mà rơi lệ, Bắc Khải anh ta đã thay đổi thật rồi. Anh ta không còn là người cô quen biết lúc đầu. 
- Đừng mơ tưởng đến tên đó nữa nếu em không muốn thằng khốn ấy xuống gặp diêm vương sớm. 
- Anh có tin tôi sẽ giết anh không? 
- Quên tôi chưa nói với em. Đơn li hôn tôi chưa gửi ra tòa vì vậy em vẫn còn là vợ tôi nếu em giết chồng mình thì em sẽ là góa phụ đó. 
- Bắc Khải tôi thà quá góa phụ còn hơn ở với loại người như anh. 
- Vậy tôi giúp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869662/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.