Được. Em nhỡ kĩ ngày hôm nay Hàm Nhiên. 
Bắc Khải bóp cầm cô và gằn từng chữ một vào mặt cô. Hàm Nhiên thấy mình có lỗi với học trưởng vô cùng. Tay anh giờ sao mà khám bệnh được nữa. 
Bắc Khải bế cô nên xe và ra lệnh cho vệ sĩ đưa hắn ta đến bệnh viện khám. Suốt dọc đường cô vẫn im lặng mà không nói bất kì điều gì khiến cho Bắc Khải thấy bực bội vô cùng. 
- Về Bắc Gia cho tôi. 
Bắc Khải ra lệnh cho người lái xe về Bắc Gia. Hàm Nhiên cô nghĩ có lẽ cô cũng nên trôn vùi tình cảm chớm nở này lại. 
- Sao bên thằng đó thì vui như vậy mà bên tôi cô lại có mặt này. 
Bắc Khải bóp cầm cô và bắt cô nhìn đối diện mặt anh mà nói. 
- Vì anh không xứng đáng có được. 
- Vậy còn hắn xứng đáng sao? Đúng là ngu muội, mỗi câu nói của cô sẽ khiến hắn mất đi một thứ đó. 
Nói rồi Bắc Khải hất cầm cô ra và anh bực nhọc quay mặt ra hướng khác vì anh sợ không kìm chế được bản thân mình mất. 
- Xin anh đừng làm hại anh ấy. Tôi và anh ấy không có gì cả. 
- Cô nên biết điều một chút vì tôi nhớ cô còn có cả mẹ già. 
- Anh định làm gì? 
- Xem biểu hiện của cô có làm tôi vui hay không hãy nói. 
Vừa hay xe cũng dừng lại cổng của Bắc Gia. Hàm Nhiên bị anh kéo xuống mà chút tí nữa là bị ngã. Hàm Nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869661/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.