Anh à. Em nhìn thấy cô ấy tội nghiệp quá. Hay chúng ta ra ngoài ăn đi. 
- Được rồi cưng. 
Bắc Khải dùng ánh mắt cưng lựng cô ta và cô ta được Bắc Khải cưng chiều thì không quên mỉa mai cô. 
- Cô ấy nhân từ biết thương người chứ không như cô. 
- Cảm ơn vì đã thương tôi. 
Hàm Nhiên nghe vậy thì cười nhếch mép nhìn hai người đó và trả lời. Bắc Khải khuôn mặt vẫn lạnh mà dẫn cô ả ra ngoài ăn. 
Đến tối hai người đó trở về và trên tay cô ta còn có cả vali. Bắc Khải cưng chiều cô ta mà dẫn cô ta đến trước mặt cô. 
- Từ nay cô ấy sẽ ở đây. Cô nên biết điều. 
- Tôi biết rồi. 
Cô ta trước mặt Bắc Khải tỏ ra nghe lời nên giọng rất nhỏ nhẹ. 
- Chị à. Mong chị giúp đỡ em. 
- Tôi chẳng biết gì để giúp đỡ cô cả. 
- Chị... 
Bắc Khải thấy cô tỏ thái độ đó thì anh cũng chẳng quan tâm mà quay sang nói với Cô ta. 
- Mặc xác cô ta đi. Chúng ta đi thôi cưng. 
- Dạ anh yêu. 
Hai người họ vui đùa cùng bước nên lầu, Hàm Nhiên cô tự nhủ từ nay cô phải mạnh mẽ. Cô không chỉ có mỗi mình mà còn bé con nữa. 
Nấu cơm xong cô bước chân ngồi xuống, Một lúc sau thấy hai người đó xuống. 
- Cô nấu xong sao không gọi chúng tôi. 
- Anh chị có chân mà. Cần gì tôi phải gọi. 
- Hàm Nhiên cô định 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869653/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.