Bắc Khải đặt cô xuống giường và bác sỹ đẩy cô vào phòng cấp cứu. Anh ngồi bên ngoài mặt anh cũng không thể hiện cảm xúc của bản thân. 
2h sau bác sỹ bước ra khỏi phòng và nhìn anh nói. 
- Mẹ không sao nhưng thai thì không giữ được. 
- Tôi biết rồi. 
Bắc Khải không nói gì thêm mà bước vào phòng của Hàm Nhiên, nhìn thấy cô nằm trên giường mặt trắng bạch với hơi thở thoi thóp thì anh có chút thương xót. 
" Mất cũng tốt vì vốn anh cũng không muốn nó" 
Hàm Nhiên từ từ mở mắt và nhìn xung quanh thì cô đoán là mình đang ở viện. 
- Tỉnh rồi sao? 
- Anh vừa lòng rồi chứ? 
- Cô nói cái giống gì vậy? Cô tự giết con mình còn tỏ vẻ oan ức. 
- Đúng là tôi tự giết nó. Giờ anh buông tha cho tôi được chưa? 
Bắc Khải nhìn cô với vẻ mặt ủy khuất thì anh khinh thường vô cùng. 
- Buông tha cho cô sao? 
- Giờ anh có người mình yêu rồi thì hãy tha cho tôi đi. Tôi chịu đựng đủ rồi. 
- Cô cứ chờ đi vì tôi chưa chơi chán cô thì sao để cô đi dễ ràng như vậy? 
- Anh đúng là khốn nạn. 
Hàm Nhiên cô không khóc cũng chẳng muốn nói với Bắc Khải nữa. Bắc Khải cũng bước ra khỏi phòng. Từ hôm đó đến nay là gần 1 tháng cô ở lại viện nhưng Bắc Khải cũng không đến công ty mà cũng chẳng về nhà. 
- Cẩn Nam đi uống với tôi đi. 
- Cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869651/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.