Cũng khó khăn chứ. 
- vậy cô có muốn bạn tôi giúp cô không? 
Cẩn Nam vào thẳng vấn đề luôn. 
- Tôi không biết nữa. Nhưng quay lại với nhau là điều không thể được. 
Cẩn Nam và thư kí Hứa gật gù hiểu ý của Hàm Nhiên nói. Nhưng bên cửa sổ có một con người đang đau lòng không thôi. Bắc Khải thấy toàn thân mình đau đớn và tim anh càng đau hơn. 
- Còn đưa trẻ cô định ích kỉ không cho nó nhận ba à. 
- Nếu nó biết ba nó từng hại mẹ nó thì các anh thấy nó có cần ba không? 
Bắc Khải nghe đến đây thì thực sự anh rất hối hận vì đã làm hại cô. Nhưng giờ anh muốn chuộc lỗi liệu có còn cơ hội không nữa. 
Cẩn Nam nghe Hàm Nhiên nói vậy thì chắc anh hết cơ hội rồi. Bắc Khải nghe được chắc cậu ta đau lòng nắm đây. 
- Chúng tôi hi vọng cô cho cậu ấy một cơ hội để sửa chữa. 
- Lúc anh ta hành hạ tôi thì anh ta đâu có nghĩ đến vậy. 
Hàm Nhiên kích động nói với hai người. Cẩn Nam thấy cô kích động như vậy thì không nhắc đến chuyện này nữa sợ ảnh hưởng đến đứa bé. 
- À. Chúng tôi giờ không ra được thôn cô có thể cho chúng tôi nán lại nhơg không? 
- Được... Nếu các anh không chê tôi vừa nấu cơm xong mời các anh dùng bữa. 
Bắc Khải nghe đến đây anh lại thấy hai tên này vì ăn mà quên cả anh. Đúng thật là có hai tên này đi cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869634/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.