Kể từ hôm đó tình thế thay đổi hoàn toàn. Anh đi sớm về muộn, ngày 3 bữa cô đều một mình. Cứ vậy mà kéo dài 2 tháng ròng rã. Anh lạnh nhạt hơn trước gấp trăm lần, một ngày cô và anh không nói với nhau câu nào vì anh ra khỏi nhà trước khi cô tỉnh giấc và trở về lúc hơn nửa đêm và đều ở trạng thái say mèm, thậm chí còn không ngủ chung giường với cô. Anh chỉ vào phòng tắm rửa thay quần áo rồi qua phòng làm việc ở đó cả đêm. Suốt 2 tháng quá cô và anh nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh chỉ hỏi qua loa tình trạng bé con trong bụng cô chứ hoàn toàn không nảy sinh một điều gì khác. Ngay cả khám thai định kì anh cũng không đi cùng cô mà cho trợ lý đưa rước cô. Đường Nhã Tịnh dường như lạc lõng nơi chốn xa hoa lạnh lẽo này
Cô sắp sinh rồi, chỉ còn hơn 2 tháng nữa thôi. Bé cưng trong bụng cô đã tròn 7 tháng, bụng cô đã to hơn trước rất nhiều khiến bước đi của cô trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Nhiều lúc đau nhức cơ thể, mỏi cả hai chân hay tê buốt cả lưng cô cũng không nói ai, bé con đạp cô mạnh...cô đau cô cũng âm thầm một mình chịu đựng mà không thể hiện một chút gì ngoài mặt. Chuyện lần trước nó dạy cô sự an phận, sự âm thầm chịu đựng, dù đau cỡ nào cô cũng phải âm thầm chịu đựng. Nhưng về đêm cô lại không thể kìm chế sự đau đớn trong lòng...chỉ ỷ lại trong phòng cách âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mat-tri-cua-tong-tai-doc-ac/1204908/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.