Chương trước
Chương sau
Lúc này ở ngoài cửa phòng bỗng xuất hiện một bóng đen lớn.
Vừa xoay đầu, Khả Vi liền trông thấy quản gia Viên, trên tay ông cầm một mâm đựng thức ăn nhanh và trà nóng. Tư thế ôn tồn, dù là cửa mở nhưng ông vẫn đứng ở bên ngoài, khẽ cất lời nói vọng vào.
"Xin lỗi, Minh Đông tiên sinh nhờ tôi chuẩn bị chút điểm tâm cho hai vị."
Khả Vi nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo bản năng mà nhoẻn miệng cười, vội đứng lên đi đến trước mặt vị quản gia. Ông ta có phần ngạc nhiên, chớp chớp đôi mắt.
"Cám ơn ông!" Khả Vi vừa nói vừa đưa tay ra đón lấy chiếc mâm.
Quản gia Viên định từ chối, nhưng phản ứng còn chưa kịp thì Khả Vi đã cầm trọn mâm trong tay. Chợt nhớ đến lời cậu chủ vừa nói khi nãy, dù nộ khí trong người còn đang nổi lên cuồn cuộn, nhưng Minh Đông vẫn không quên đưa ra một danh xưng, hai chữ "người nhà" liền định đoạt vị thế của vị khách đang đứng trước mặt ông, khiến cho quản gia Viên bây giờ không khỏi nhìn Khả Vi thêm phần trầm trồ.
Thu hồi lại ánh mắt của mình. ".....À, vâng, chúc hai cô ngon miệng!" Quản gia Viên ôn hòa cáo từ.
Khả Vi nhanh chóng đem mâm điểm tâm đặt ở trên chiếc bàn ở giữa phòng, khẽ thở ra một hơi, xoay đầu liền cho ra biểu cảm vui vẻ.
"Điểm tâm cũng đã đến rồi, hay là em pha nước cho chị tắm trước nhé..." Trong lúc này, ngâm mình trong bồn nước ấm, thả thêm chút tinh dầu thư giản vào, là phù hợp nhất.
Tiếng nước chảy ào ào, Trương Nhã cũng từ từ đứng lên, đi vào trong phòng tắm, xoay lưng về hướng của Khả Vi, cô lặng lẽ cởi bỏ bộ y phục trên người.
"Em chờ chị ở bên ngoài..." Khả Vi dịu dàng nói, không xoay đầu lại nhìn mà đi trở ra.
Cô từng bước đi đến cửa sổ lớn, kéo mở ra tấm rèm cửa mỏng manh màu xám khói tinh tế, luồn ánh sáng ấm áp cuối ngày ùa vào, không khí âm u mấy chốc bị rút đi ít nhiều. Cơn gió chiều đông nhẹ thổi lay những tán cây. Ở vị trí này, quả thật có thể nhìn thấy hết cảnh đẹp của hoa viên bên dưới, cùng với ánh dương mờ ảo ban chiều giúp cho tâm tình cô lắng đọng đi thêm vài phần. Bây giờ Khả Vi mới có tâm tư để ý đến bức tượng thạch ở trung tâm hồ phun nước. Đó là vị thần Asklepios của Hi Lạp cổ xưa. Một vị thần của y học.
Loáng thoáng trên nền đất là những chiếc lá phong Nhật Bản màu đỏ cam, khiến cho Khả Vi có chút tò mò mà dõi mắt nhìn quanh, đúng như dự cảm, cô liền phát hiện ra vài cây phong đã chuyển màu đỏ rực ở một góc sân. Đánh thức toàn bộ mỹ quan của mùa đông. Dọc theo bức tường rào kiên cố là hàng cây trúc đang chuyển màu vàng cốm, xen lẫn đâu đó là những chậu hoa khác nhau. Thời tiết lành lạnh giúp chúng nở rộ và khoe sắc lâu hơn. Đúng là một kết hợp toàn mỹ giữa phong cách hoa cảnh kiểu Âu và Á. Tất cả cảnh vật đều tạo nên một bức tranh hài hòa, lãng mạn.
Hơi thở Khả Vi cũng dần sâu lắng hơn, cảm giác thư thái nhanh chóng xoa dịu tâm trí cô. Mãi mê ngắm nhìn mỹ cảnh nên Khả Vi không trông thấy cánh cổng sắt đang chuyển động. Một chiếc xe sang trọng chạy lướt vào. Mọi chi tiết của chiếc xe này đều là màu đen, tạo thành một khối uy dũng lạ thường. Cho đến khi chiếc xe đến gần hồ phun nước, cặp mắt Khả Vi mới dán chặt vào nó. Động cơ xe bị tắt đi, một người đàn ông bước xuống.
Tóc vuốt hờ hững, áo sơ mi tối màu ôm sát thân người lực lưỡng, tay áo được xắn lên qua loa, cổ áo được mở tung để lộ xương cổ đầy gợi cảm...Cả người phóng túng lơ đễnh, mi mắt anh nhẹ nheo, ở môi còn thấp thoáng làn khói mỏng của điếu cigar vừa bị anh dụi tắt đi. Gió trời càng khiến cho toàn thân người đàn ông thêm bội phần lạnh lẽo. Thoạt nhìn đã biết, là một người đàn ông vô cùng bận rộn, và cũng vô cùng quyến rũ. Dáng vẻ như không có gì có thể khiến anh bận lòng, nhưng anh lại vô tình khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên mờ nhạt. Khả Vi không tài nào rời mắt đi. Cô chỉ nhìn anh chưa quá mười giây mà đã cảm thấy ngay cả hơi thở cũng đã khác đi, không có cách nào khống chế, ở tim liền rung động mạnh mẽ.
Thoáng chốc quản gia Viên đã xuất hiện, cúi đầu chào.
"Khiêm thiếu!"
Từ Trấn Khiêm lạnh lùng gật đầu.
"Đông thiếu và Lạc tiên sinh, họ đang ở thư phòng."
Từ Trấn Khiêm cất bước đi vào trong, nhưng vừa đi được một bước, anh lại dừng chân. Một giây sau, ánh mắt bỗng toát ra một tia sáng, liền thu hồi lại mọi động tác, khóe môi thoáng cong, chớp mắt một cái, anh ngẩng đầu, không một chút xê lệch mà nhìn thẳng đến khung cửa sổ trên cao.
Lông mi dài của người đàn ông chớp động, đáy mắt có một tia sâu lắng, khiến cho người đứng sau cửa sổ phải vô thức nén thở.
"Khả Vi!"
Bị gọi bất chợt, Khả Vi giật thót tim, theo tiếng gọi mà xoay đầu lại nhìn.
Trên người Trương Nhã mặc một bộ đồ đơn sắc tao nhã, tóc búi hững hờ còn đọng lại chút nước.
"Em chắc cũng chưa kịp ăn trưa phải không?" Trương Nhã vừa nói vừa ngồi xuống trên ghế sofa dài, gắp một chút thức ăn để vào trong chiếc dĩa nhỏ hướng về phía Khả Vi.
"...Vâng...." Khả Vi thất thần trả lời.
Một khắc sau lại như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn xuống hoa viên, khung cảnh yên lặng đã được trả lại từ khi nào. Giống như vừa rồi chính là ảo giác. Đôi bàn tay Khả Vi khẽ run rẩy...
___
Vừa đưa tay mở cửa thư phòng, câu hỏi dở dang của Michael đã vang vọng khắp nơi...
"...Bà ta nói có được y tá Trình sao? Trương Nhã không phải như vậy mà tin bà ta chứ?"
"Anh cũng thấy rồi đấy! Sáng nay cô ấy đã lừa tôi rằng cảm thấy không khoẻ trong người. Tôi còn định là sau khi phẩu thuật xong thì sẽ trở về xem cô ấy..."
Michael mỉm cười. "Vậy là Trương Nhã lợi dụng trong lúc anh có ca phẩu thuật để đi gặp bà ta..." Cúi đầu nhìn vào màn hình laptop. "Người của tôi bên cục cảnh sát vừa gửi qua toàn bộ bản tường trình của Trương Nhã...Xem ra, cô ấy lần này đã có chuẩn bị chu đáo, khó trách anh không thể phát hiện ra."
Khí sắc trên mặt Minh Đông một lần nữa trầm xuống thật nhanh.
Michael tươi cười, trong ánh mắt toát lên vẻ đồng cảm với Minh Đông, đúng là phòng địch thì dễ, phòng mỹ nhân đầu ấp tay gối với mình mới là khó! "...Vừa đến sao?"
Câu hỏi của Michael khiến Minh Đông phải xoay đầu nhìn nhân vật vừa mới bước vào thư phòng. Cả hai đều cảm thấy kì lạ với sự xuất hiện đột xuất của người đàn ông này. Minh Đông đưa mắt nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ, bây giờ cũng chỉ mới gần 5 giờ chiều, người bận rộn này sao lại rảnh rỗi ghé qua tư trang của anh?
Từ Trấn Khiêm không trả lời, chỉ nhếch môi cười, từng bước thâm trầm đi đến bên quầy bar, tùy ý cầm lên một ly thủy tinh, đáy ly được điêu khắc tinh xảo như một viên kim cương, dưới ánh đèn vàng của quầy bar mà phản chiếu ra những tia sáng xa hoa. Rượu được rót vào, kế tiếp những ngón tay thon dài giữ lấy miệng ly, nâng nó lên cao, khuấy đảo vài vòng. Viên đá tinh khiết hình tròn đụng vào thành ly phát ra tiếng leng keng băng lãnh. Rượu sóng sánh trong ly. Hương sắc tuyệt mỹ.
Chân mày Minh Đông khẽ nâng, phát hiện ra tâm tình của Từ Trấn Khiêm khá tốt. Nhưng anh căn bản không quan tâm nhiều, anh bây giờ làm gì còn có tâm trạng để ý đến người nhàn rỗi này.
"Anh đến đưa Khả Vi về? Cô ấy đang ở cùng Trương Nhã..."
Minh Đông còn định nói tiếp, nhưng một khắc sau đã thấy Từ Trấn Khiêm ngồi sâu vào trong ghế sofa bằng da ở giữa phòng, thản nhiên ngẩng đầu thưởng thức ly rượu trong tay, tư thái không giống như là chỉ đến để đón người đi. Nhưng mà, tuyệt đối không giống như có chuyện gì quan trọng.
Đôi mắt Michael lướt qua người của Từ Trấn Khiêm, sau đó cũng giống như Minh Đông, bỏ mặt vị đại thiếu gia kia, trở về chăm chú xem tiếp tài liệu trên laptop, cũng chính lúc này phát hiện ra một điều...
"Hừm..."
Minh Đông nâng mắt nhìn Michael.
"...Hôm nay là ngày giỗ mười năm của bà Âu Dương Thi Kỳ."
Toàn bộ thần sắc của Minh Đông lập tức chìm vào trong bóng tối, sắc khí như đóng băng, lạnh lùng tàn nhẫn. Đáy mắt nổi lên từng trận âm u. Tuyệt đối không có chút luyến tiếc nào.
Thì ra bọn họ chọn ngày giỗ mười năm để gây phiền nhiễu.
Mười năm. Một thập niên.
Giữa lúc không khí căng thẳng, lại nghe thấy Từ Trấn Khiêm nhàn nhã hỏi một câu. "Ừm...Minh Đông, cậu có cigar không?"
Minh Đông đang trầm mặc, bỗng nghe thấy câu hỏi vô thưởng vô phạt này mà cảm xúc có chút hụt hẫng, mất vài giây để tiêu hóa cảm giác này.
"...Ở trong hộp gỗ, ngay cạnh đèn bàn." Văn chữ xúc tích, quả nhiên là không thèm để ý đến Từ Trấn Khiêm.
Từ Trấn Khiêm hứng thú mở ra chiếc hộp gỗ nhỏ. Minh Đông là bác sĩ, rượu có thể uống một chút, nhưng thuốc lá thì không đụng vào, vào một ngày đẹp trời, cũng có thể nhắc anh về nguy hại của thuốc lá...Chiếc hộp gỗ vừa hé mở, khóe môi Từ Trấn Khiêm nhẹ nhếch lên. Là loại cigar anh thường hút, là thành phẩm thủ công rất tỉ mỉ, làm ra có giới hạn, nhập khẩu từ Cuba.
"...Là do anh lần trước để quên!" Minh Đông lấp lửng nói.
Từ Trấn Khiêm bật ra một tiếng cười. Lời nói dối như vậy, anh không chấp! Kê quẹt lửa lên, kế tiếp liền hút vào một hơi. Ánh sáng lạnh lùng chợt lóe lên trong đáy mắt, nhưng ngay lập tức đã biến mất trong hư vô.
Michael bắt đầu nhìn Từ Trấn Khiêm một cách nghiền ngẫm lạ kì, như là phát hiện ra điều gì đó, mà lại không chắc đó là gì? Từ khi bước vào thư phòng này cùng với Minh Đông, thì Michael đã bật lên chế độ quan sát, thấy Từ Trấn Khiêm bước vào thì tầng độ quan sát lập tức đề cao thêm vài phần, nhất thời chưa kịp hình thành ra suy luận gì.Minh Đông nhìn thấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm Từ Trấn Khiêm của Michael mà không nhịn được, buộc phải xoay đầu nhìn...Thoáng chốc như có gì đó lướt qua tâm trí anh, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Hai người đàn ông nhìn một người đàn ông. Làn khói mỏng như tơ vút bay vào trong không trung, bỗng thấy khóe môi Từ Trấn Khiêm khẽ động đậy.
"...Cái điều khiển TV đâu rồi nhỉ?"
*Kình!* Trong tâm can hai người đàn ông kia như có gì đó đánh vào thật mạnh. Lúc này là lúc nào mà còn nhàn hạ muốn xem TV?
Minh Đông trong lòng như đang chửi rủa: Này! Anh không thấy mọi người đang nói chuyện nghiêm túc hay sao!? Dù là không có hứng thú, cũng không nên nhàn nhã khoa trương như vậy chứ!!
"Ở đây này!" Michael phản ứng tự nhiên.
Minh Đông ngoảnh mặt liền trông thấy Michael đang giơ giơ cái điều khiển lên.
Ba giây sau người đàn ông đó đã đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy cái điều khiển từ tay Michael, cảm khái nó:
"Cám ơn nhé!"
Michael cảm giác như có cơn gió lạnh thổi qua toàn thân. Minh Đông vì chỉ thấy lưng của Từ Trấn Khiêm đang xoay về hướng mình, nên không nhìn thấy rõ được sắc thái yêu diễm của anh trong lúc này.
Thái độ tản mạn, bồng bềnh. Nhìn trực diện vào đôi mắt của Michael, nói xong câu cảm ơn rồi ung dung bước về lại chỗ ghế ngồi. Michael vẫn không thu hồi ánh mắt của mình...
Minh Đông nhíu mày.
TV được bật lên, các kênh truyền hình được chuyển liên tục. Ngay tin thời sự trực tiếp mà dừng lại, âm thanh cũng được chỉnh lớn hơn vài bậc.
Cô phóng viên thời sự với nét mặt nghiêm túc, giọng điệu vững vàng và âm khí trịnh trọng đưa tin:
"Đồng nghiệp của chúng tôi hiện đang ở hiện trường. Theo thông tin ban đầu, đây chính là ngôi biệt thự của một nhân vật họ Âu Dương. Ngay lúc này đây đã có ba chiếc xe cứu hỏa đang đi vào công tác chữa cháy. Những người sống trong những căn biệt thự lân cận đang thực hiện việc di tản khẩn cấp..."
Trong thư phòng bây giờ là một trận im lặng.
Hình ảnh cô phóng viên biến mất, thay vào đó là hình ảnh từ máy ghi hình được gắn trên trục máy bay nhỏ, dần dần bay lên cao, xoay quanh căn biệt thự, thu trực tiếp toàn bộ cảnh cháy đang diễn ra. Khói đen cuồn cuộn bốc lên như núi lửa phun trào, quanh sân vườn rộng lớn còn có vài chiếc xe đắt tiền đang đỗ. Liền sau đó, một tiếng nổ kinh hoàng phát ra, chiếc máy quay hơi lảo đảo...Màn hình tắt lịm đi.
Màn hình ngay lập tức kết nối trở lại với cô phóng viên xinh đẹp ban nãy. Vẻ mặt cô ta có chút bàng hoàng, dù là người tác nghiệp tin tức thời sự khẩn cấp có kinh nghiệm, được đào tạo là không để lộ ra quá nhiều cảm xúc khi đưa tin, nhưng cô phóng viên vẫn phải mất vài giây để lấy lại tinh thần sau khi xem đoạn cháy nổ được chiếu trực tiếp vừa rồi.
"...Xin thưa..." Ngón tay cô ta đưa lên nhấn vào một bên tai, như đang cố gắng nghe rõ thông tin truyền đến. "Tiếng nổ vừa rồi là xảy ra ở tầng hầm, nơi được cho là bãi đậu xe của ngôi biệt thự này...Hai chiếc xe cứu hỏa nữa đang được điều động đến đó. Địa hình ngôi biệt thư ở lưng chừng núi nên chắc phải tốn thêm ít phút nữa. Chúng tôi khuyến khích những ai đang tham gia giao thông ở khu vực lân cận, hãy tuân thủ luật, nhường đường cho xe cứu hỏa..."
Xem đến đây, Michael trầm mặc, bởi vì anh phát hiện ra, biệt thự của anh tương đối gần với căn biệt thự đang cháy này, dự là hôm nay sẽ phải về nhà trễ một chút. Nhưng điều đó cũng không quan trọng bằng việc, anh vừa đoán biết ra căn biệt thự đang cháy là của ai, và vì sao mà cháy...
Hai người đàn ông, lại một lần nữa nhìn một người đàn ông.
Cả người Minh Đông cứng đờ, ngây ngốc nhìn Từ Trấn Khiêm không chút xê dịch. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục. Minh Đông nhìn vào màn hình điện thoại, hai chữ "Tuấn Phong" cực kỳ rõ nét.
"A lô..."
Hai phút đồng hồ trôi qua, sắc thái trên gương mặt Minh Đông có chuyển đổi phức tạp, từ nghiêm túc chuyển sang âm u, có chút căm phẫn, nhưng cũng có chút khó xử.
Cúp máy, Minh Đông đứng lên đi đến trước mặt Từ Trấn Khiêm.
"Vừa rồi là Tuấn Phong...bên cạnh anh ta là Âu Dương lão gia..." Ngữ điệu vô cùng nghiêm chỉnh.
Từ Trần Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, nâng mắt liền nhìn sâu vào đáy mắt của Minh Đông, như là đang chăm chú lắng nghe.
"...Ông ta nói, mười năm trước đã hứa với anh một điều, hôm nay con gái ông ta là Âu Dương Thi Kiều đã khiến lời hứa đó bị phá vỡ..." Minh Đông lặng lẽ nói. "Không có cách gì liên lạc với anh, nên muốn nhờ tôi chuyển lời. Ông ta, xin anh bỏ qua..."
Câu nói của Minh Đông vừa dứt, bóng dáng của Từ Trấn Khiêm lãnh đạm đứng lên. Hai người đàn ông tuấn mỹ đối mặt với nhau.
Từ Trấn Khiêm hơi nghiêng đầu, tùy ý quan sát một lúc, sau đó khẽ nhúc nhích bạc môi, có chút nghiêm túc hỏi Minh Đông một câu.
"Cậu có muốn bỏ qua không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.