Chẳng qua, Lục Tấn Uyên biết rất rõ Ôn Ninh chỉ đang giả bộ mà thôi, cho nên anh không hề thương tiếc gì, chỉ tận tình trút bỏ sự không vui ở trong lòng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mãi đến khi Ôn Ninh cảm thấy đây dường như không phải là cơ thể của chính mình nữa thì Lục Tấn Uyên mới có vẻ ngừng lại, anh lập tức đẩy cô ra.
“Cút ra ngoài.”
Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh cho cô như thể đang ra lệnh cho gái điếm rẻ tiền, sau đó anh cũng đi vào phòng tắm.
Trái tim của Ôn Ninh bị đâm đến mức co rút trong đau đớn. Cô biết rõ Lục Tấn Uyên chán ghét cô, thế những như này chẳng khác nào giẫm đạp tôn nghiêm của cô dưới mặt đất.
Tuy nhiên, cô cũng không dám ở lại đây quá lâu, chỉ có thể lẳng lặng nhặt từng món từng món quần áo rơi đầy đất, nhếch nhác kéo lê cơ thể đau nhức trở về phòng.
Khóa cửa kỹ càng xong, Ôn Ninh chạy vào phòng tắm ngay lập tức, cô nhìn người phụ nữ thảm hại ở trong gương kia mà trái tim đau xót.
Vậy mà cô lại sống thành cái dáng vẻ này.
Ôn Ninh xót xa suy nghĩ, cô mở vòi hoa sen, chà sạch cơ thể, sau đó mệt mỏi nằm dài trên giường.
Mấy ngày sau, ác mộng vẫn tiếp tục lặp lại, có đôi khi Lục Tấn Uyên sẽ gọi cô vào phòng ngủ chính, sau đó hung hăng hành hạ giày vò cô rồi đuổi cô trở về.
Ôn Ninh phải chịu đựng loại tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078498/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.