Sau khi nghỉ ở nhà hai ngày, Ôn Ninh vừa chờ tin từ phía Dư Phi Minh, vừa định ra ngoài tìm việc làm.
Mặc dù bây giờ Ôn Ninh vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, đủ để cô ăn no mặc ấm trong một thời gian rất dài, nhưng vừa nghĩ đến chi phí khổng lồ sau khi sinh con, cô lại cảm thấy mình vẫn nên ra ngoài kiếm tiền thì hơn.
Bằng không, rồi cũng có ngày hết sạch tiền.
Tuy nhiên, không ngờ quá trình tìm việc lại trở nên khó khăn hơn hẳn. Rất nhiều công ty đã từ chối khi nhìn thấy trình độ cấp ba trong sơ yếu lý lịch của cô. Thỉnh thoảng cũng có những đơn vị đồng ý cho cô thử một lần, nhưng sau khi biết Ôn Ninh đang mang thai, họ đều dứt khoát từ chối.
Sau một cuộc phỏng vấn thất bại, Ôn Ninh uể oải bước ra khỏi thị trường nhân lực. Cô không khỏi nhớ đến những lời mà Lục Tấn Uyên đã nói vào ngày mình rời đi, cô nghĩ mình sẽ sống tốt đến đâu nếu thiếu anh chứ?
Lúc đó Ôn Ninh rất không phục, nhưng bây giờ cô đã hiểu. Trong xã hội này, cô còn quá non nớt, nhiều khi một chuyện từ quá khứ có thể khiến người bình thường như cô không thể trở mình.
Ôn Ninh nghĩ đến đủ chuyện trước kia, chậm rãi bước về phía trạm xe buýt. Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao đỏ chót bỗng kêu két một tiếng, sau đó dừng ngay sát cô theo cách rất nguy hiểm.
Ôn Ninh sợ hết hồn, vội vàng lùi ra sau mấy bước. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078407/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.