Lục Tấn Uyên nằm trên giường bệnh, cau mày.
Hôm đó, sau khi Ôn Ninh rời đi, anh đang kìm nén cơn giận nên đã vô thức lái xe quá tốc độ, nhưng lại không hề phát hiện ra vì quá giận dữ.
Khi đi đến một khúc ngoặt ở ngoại ô, anh muốn giảm tốc độ nhưng đã muộn, chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đâm sầm vào hàng rào bảo vệ, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Lục Tấn Uyên bị vài vết thương nhẹ, đầu cũng va đập một chút. Mặc dù anh cảm thấy không cần phải nằm viện, nhưng trước yêu cầu mãnh liệt, thậm chí là mệnh lệnh của ông cụ Lục và mẹ, anh chỉ có thể nán lại bệnh viện vài ngày, miễn cho bọn họ lo lắng.
Chỉ có điều khi rảnh rỗi, con người khó tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung, thỉnh thoảng Lục Tấn Uyên lại thấy khuôn mặt của Ôn Ninh ẩn hiện trong đầu mình. Anh ép bản thân ngừng lại, nhưng chẳng thể kiểm soát nổi phản ứng nguyên thủy nhất của bộ não.
Nếu người phụ nữ chết tiệt đó biết anh gặp tai nạn xe, chỉ sợ cô ta sẽ cảm thấy yên tâm và may mắn nhỉ?
Dù sao cũng chẳng có ai làm phiền cô ta với đám đàn ông bát nháo đó nữa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lục Tấn Uyên trầm xuống.
Trình Dương biết tin, bèn đến bệnh viện thăm anh, không ngờ vừa mở cửa đã trông thấy sắc mặt khó coi của người đàn ông này.
“Khó chịu lắm à?” Trình Dương nhíu mày, mặc dù tai nạn xe cộ mà Lục Tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078406/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.