Hai người đều im lặng chìm trong sự hoà hợp này, ở trong lòng Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, cảm giác buồn nôn lúc nãy cũng giảm đi nhiều.
Mùi hương nước hoa Eau de trên người anh khiến tâm trạng cô yên tĩnh trở lại, nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ.
Qua mấy tiếng sau, mát bay đáp xuống một sân bay tư nhân của nước Mỹ.
Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh vẫn còn ngủ, bỗng thấy không biết phải làm sao, lại không nỡ gọi cô dậy, dù sao bà bầu ngồi máy bay cũng rất cực khổ, vậy là nhanh gọn bế cô đến chiếc xe đã chuẩn bị sẵn.
Có lẽ vì không được khoẻ, cũng có thể do quá mệt nên Ôn Ninh không tỉnh, mặc cho Lục Tấn Uyên bế.
Lục Tấn Uyên nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, không nói ra được cảm giác phức tạp từ đáy lòng, quả nhiên là anh vẫn không muốn từ bỏ người phụ nữ này, sẽ không còn ai có thể khiến anh có được cảm giác này nữa.
Nếu đã lỡ vụt mất, có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại được.
Chỉ là, bây giờ anh cũng chỉ có thể để Ôn Ninh ở lại nước ngoài, tránh gây ra phiền phức.
Ôn Ninh ngủ trên xe một lát thì cảm giác mệt mỏi cũng dần bớt đi, mở mắt ra, mới phát hiện mình đã xuống máy bay.
Xem lại lần nữa, cô lại đang ngủ trên người Lục Tấn Uyên, hơn nữa, dáng ngủ cũng rất xấu, nước miếng chảy ra, làm ướt hết cả mảng áo sơ mi của anh.
Mặt Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078269/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.