Có lẽ, cô đã cảm động trước vẻ mặt thành thật của Hạ An Bình.
Ôn Ninh nặng nề gật đầu.
Hạ An Bình sẽ không nói dối cô, vậy thì, cô thật sự sẽ có cơ hội nhìn thấy con mình sao?
Nghĩ tới đó, Ôn Ninh lập tức chống tay ngồi dậy: “Em biết rồi… Em sẽ không hôn mê nữa đâu.”
Sau một khoảng thời gian hồi phục, có lẽ, bởi vì trong quãng thời gian mơ màng u tối bỗng xuất hiện một tia hy vọng, sức khỏe của Ôn Ninh đã được hồi phục không ít, dần dần có thể ra ngoài đi dạo.
Sau khi Hạ An Bình và Bạch Linh Ngọc xác định được thời gian, thì họ dẫn Ôn Ninh trở về Hà Nội.
Thời điểm Ôn Ninh xuống máy bay, cô có cảm giác như bước vào một thế giới xa xăm.
Mấy ngày nay, cô đều sống ở nước ngoài, tuy rằng phong cảnh ở đó rất đẹp, đầy những phong cảnh kỳ thú, nhưng dù gì cũng không phải là quê hương của cô.
Giờ đây, trở về nơi cô đã lớn lên, cô cảm thấy vô cùng thân quen, nhung nhớ.
“Anh sẽ xem xét tình hình, nếu như thích hợp, em có thể ra ngoài đi dạo xung quanh.”
Hạ An Bình duỗi tay ra, đè vành mũ của Ôn Ninh xuống.
Để không bị người khác nhận ra rồi gây ra những rắc rối không đáng có, lần này Ôn Ninh cố ý đội một chiếc mũ lớn che nửa khuôn mặt, đeo kính râm và khẩu trang để che kĩ các bộ phận khác.
Thật may, hiện tại Hà Nội đang bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2658474/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.