Lục Tấn Uyên lại nói: “Thiết kế của bản thảo đó rất tốt, nếu như cuối cùng đoạt được giải quán quân, cũng là một sự tuyên truyền tốt cho dự án hợp tác lần này.”
Nói đến chuyện hợp tác, Vô Ưu liền trở nên nghiêm túc hơn, cô gật đầu: “Được, ngày mai tôi sẽ đến công ty gửi bài.”
“Ừ.”
Tuyên truyền dự án hợp tác, tất nhiên chỉ là một cái cớ của Lục Tấn Uyên, anh đã bảo An Minh đi điều tra Vô Ưu, cũng đã xem qua các tác phẩm trước đây của Vô Ưu, về phương diện thiết kế, cô rất có tài năng.
Nhưng cũng có lẽ là vì tập đoàn Đỗ Thị quy mô không lớn, cũng hoặc là vì một số lý do nào khác, Vô Ưu không hề có bất kỳ kỷ lục về giải thưởng nào, điều này khiến anh rất nghi hoặc.
Thân là một nhà thiết kế, sự nổi tiếng là rất quan trọng, nguồn gốc của sự nổi tiếng là lấy được giải thưởng và buồn gốc của giải thưởng là ở các cuộc thi, vì vậy Lục Tấn Uyên hy vọng có thể giúp cho Vô Ưu tạo được một chút danh tiếng, như vậy con đường này cô mới có thể đi được suôn sẻ.
Ngày hôm sau.
Vô Ưu nghiêm túc xem qua cuộc thi mà Lục Tấn Uyên nói, hạn chót cuộc thi chỉ còn một ngày nữa, cô lập tức gửi bản thảo điện tử đi.
Đột nhiên, cô cảm nhận được phía sau có một đường nhìn mãnh liệt, cô trước giờ luôn nhạy bén, liền quay đầu lại nhìn, rồi lại sửng sốt, thì ra là Lan Thúy Vi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2657995/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.