Anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy khăn tắm trên giá, lập tức run rẩy cầm lấy, nhanh chóng phủ lên người Vô Ưu.
Vô Ưu nghiêng đầu, lộ ra vành tai đỏ bừng, ngón tay trắng nõn của cô nắm chặt mép khăn tắm, đầu ngón tay trắng bệch, cổ tay run lên, chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.
Lục Tấn Uyên ho nhẹ một tiếng: “Tôi bế cô ra ngoài.”
Nói xong anh đợi mấy giây không thấy cô lên tiếng, anh mặc định cô đã đồng ý nên lập tức cúi người bế cô lên, khuỷu tay chạm vào làn da mịn màng làm trong lòng không nhịn được mà cảm thấy dao động.
Thân thể Vô Ưu cứng đờ như đá, vừa đến giường đã lập tức lấy chăn quấn người lại, vùi đầu vào chăn không động đậy gì.
Anh thấy thế cũng không biết phải nói sao, do dự một chút rồi ngập ngừng nói: “Cô yên tâm, tôi không nhìn thấy gì hết.” Vừa nói xong anh đã hối hận, trong tình huống đó sao có thể không thấy gì, cô tin lời anh mới lạ, thà đừng nói gì còn hơn.
Quả nhiên, đầu của Vô Ưu càng vùi vào chăn sâu hơn.
Cô siết chặt bàn tay dưới lớp chăn bông, khuôn mặt đỏ bừng, trên trán còn có một chút mồ hôi. Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô ngoài xấu hổ không hiểu sao còn cảm thấy tủi thân.
Những cảm xúc vô hình đó, cô kết luận là từ Đinh Thiên Vũ mà ra.
Nghĩ đến Đinh Thiên Vũ, lại nghĩ đến mấy lời mà mẹ anh ta nói với cô trong phòng làm việc, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2657994/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.