“Mẹ, mẹ ngủ lâu như vậy, làm An Bảo rất lo lắng.”
“Xin lỗi con yêu, mẹ hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.” Đinh Vô Ưu ôm chặt cậu nhóc nói.
Lúc trước mặc dù biết An Bảo là con trai của mình, nhưng cô vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng bây giờ thì khác, cô cảm nhận rõ ràng cậu nhóc trong lòng cô, được sinh ra cũng không dễ dàng gì.
Không cần biết quan hệ giữa cô và Lục Tấn Uyên là gì, An Bảo luôn là người cô để tâm nhất, đó cũng là sự mềm yếu trong trái tim cô.
Nếu có thể, cô ấy thực sự không muốn rời xa An Bảo, nhưng…
Đúng lúc này, Lục Tấn Uyên đi tới: “Anh nghe quản gia nói em đã dậy rồi, thân thể vẫn ổn chứ? Nếu có bất kỳ chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với anh.” Anh vừa nói, vừa tự nhiên ngồi bên cạnh cô, chuẩn bị ôm lấy cô, Đinh Vô Ưu vô thức xoay người né tránh anh, nụ cười trên mặt Lục Tấn Uyên liền đông cứng lại.
Bầu không khí giữa hai người lúng túng không thể giải thích được.
Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy lập tức dẫn cậu bé rời đi, Lục An Bảo mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn có thể cảm giác được giữa hai người có gì đó không ổn, cậu bé liền ngoan ngoãn rời đi, không làm phiền hai người.
“Đinh Vô Ưu, em làm sao vậy? Có phải vì lần trước vẫn làm em sợ hãi? Đều là lỗi của anh, do anh đến muộn. Nhưng em đừng lo lắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2657091/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.