“Được. Đó là điều nên làm. Bất kể em muốn làm gì, em thích là được, anh sẽ không xen vào. Nếu em không thích ai, chúng ta liền không quan tâm đến người đó nữa. Nếu em không thích làm gì, chúng ta sẽ không làm nữa.” Lục Tấn Uyên lập tức nói, chỉ sợ nói chậm cô sẽ đổi ý.
Ôn Ninh: “……”
Cô mím môi, về thái độ của Lục Tấn Uyên, cô không biết phải nói gì nữa. Dù gì đó cũng là mẹ ruột của anh mà.
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng vừa rồi cô cũng có ý cố tình nói ra, nhưng không ngờ Lục Tấn Uyên sẽ nói ra những điều này, làm cô không biết phải làm sao.
“Ôn Ninh, anh đã nói, tin tưởng anh, anh sẽ giải quyết mọi trở ngại giữa chúng ta, chỉ mong em có thể cho anh một chút tin tưởng, đừng nhanh như vậy từ chối anh, được không?”
Ôn Ninh nhìn anh, con ngươi đen như mực của Lục Tấn Uyên hiện lên sự căng thắng, mang theo một sự sợ hãi không dễ phát hiện ra, cô hơi cụp mắt xuống.
Không thể phủ nhận ánh mắt của anh, làm cô… mềm lòng.
“Nói sau đi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Lục Tấn Uyên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ôn Ninh không đồng ý nhưng cũng không từ chối, đúng không? Chỉ cần cô không dứt khoát từ chối, có nghĩa là anh vẫn còn hi vọng sẽ thay đổi được mọi chuyện.
Nếu là lúc trước cô muốn rời đi, anh nhất định sẽ làm mọi cách ép buộc cô ở lại, nhưng hiện tại, anh không dám làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2657089/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.