Cô thấy Lê Văn Kiêu đã đánh phấn xong, trong tích tốc lại lấy ra một thỏi son màu hồng cam, rồi lập tức dừng lại.
“Đợi đã, anh Kiêu, anh đừng nói với tôi là, anh định đi gặp bố mẹ tôi với bộ dạng như thế này nhá?” Lệ Tư Duệ trợn tròn hai mắt.
Lê Văn Kiêu tự nhiên gật đầu, lại còn xua tay nói: “Yên tâm đi, tôi là người rất chuyên nghiệp, cô chưa xem đánh giá về tôi ở trên mạng à, ai cũng đánh giá cao năm sao đó, tôi ăn mặc gọn gàng sạch sẽ đẹp trai thế này, ông cụ gặp nhất định sẽ thích tôi thôi.”
Thích em gái anh á, ba mẹ tôi muốn nhìn thấy con rể họ, chứ không muốn gặp cô dâu đâu, anh đánh phấn thành dáng vẻ như một con quỷ vậy, cho ai xem vậy.
Sắc mặt Lệ Tư Duệ tối sầm lại, cô có cảm giác như mình mua hàng giá trên mạng vậy, cảm thấy bị lừa dối.
“Không cần, anh đừng bôi cứ thứ gì lên nữa, cứ để bình thường như vậy là được rồi. “Cô mới không bình thường ấy, cô Duệ này, sao cô lại nói người khác vậy chứ.” Lê Văn Kiêu rất bất mãn nói.
Lệ Tư Duệ lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai nói anh như vậy, tôi sẽ trả tiền cho người đó. Tôi nói sao thì anh cứ làm theo như vậy đi, nếu anh không muốn làm, tôi sẽ tìm người khác.”
Người trả tiền chính là đại gia, nên Lê Văn Kiêu im lặng lại, thỏa hiệp, tức giận cất thỏi son lại vào túi.
Ôn Ninh nhìn thấy vậy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2657043/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.