“Thật sao?”
Cung Hoa ngây người, nhìn cậu bé, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ, nhưng đôi tay nắm chặt tay vịn lan can lại không ý thức thả lỏng ra: “Cô không cần nhảy nữa?”
Lục An Bảo nở một nụ cười ngây thơ, gật đầu: “Đúng vậy, cô Hoa, cô đã thể này rồi, cháu cũng không thể bắt ép cô được đúng không, được rồi, xuống đi.”
Bây giờ cả người cô ta giống như chim sợ cành cong, nghe thấy không cần nhảy, lập tức thả tay ra, tay chân luống cuống chuẩn bị xuống bệ nhảy.
Nhưng giây tiếp theo.
“A…”
Chỉ thấy một bóng người bay xuống từ trên bệ nhảy trên cao, cùng lúc đó, còn có một tiếng hét bén nhọn xuyên trời, không phải nghi ngờ, người bay xuống chính là Cung Hoa.
Cậu bé chậm rãi thu cái chân nhỏ vừa mới đá xong, lau đi mồ hôi không tồn tại, lắc đầu: “Tự mình nhảy sớm chút thì đã không có chuyện gì rồi, nhất định phải là cậu chủ tôi đây tự ra tay, ôi.”
Lục Minh Hoài, Lục Minh Hưng: “…”
Nhân viên: “…”
“Được rồi, đến chúng ta rồi.”
Lục An Bảo nói, chìa đôi tay về phía Lục Minh Hoài, người phía sau lập tức ôm chặt thân hình nhỏ của cậu bé vào lòng, ngay sau đó mặt không cảm xúc nhảy xuống.
Cậu bé được anh ta ôm trong lòng, nhắm mắt giống như đang ngủ vậy, bảo vệ chặt chẽ kĩ càng, gió cũng không lọt vào được bao nhiêu, so sánh với Cung Hoa, đối xử không thể nói là vô cùng khác biệt.
Lúc rơi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2656996/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.