Bỗng nhiên, có một bóng đen lướt ngang qua. Với linh tính sát thủ của cô thì Phong Sương liền cảm nhận được sự khác lạ này. Hồ Tĩnh nhìn cô rồi gật đầu báo hiệu
Phong Sương nhíu chặt mày lại. Từ từ đưa tay về phía sau lưng mình
"ĐOÀNG"
Tiếng súng vang lên khiến cả hội trường nhốn nháo la hét inh ỏi. Phong Sương khó chịu vô cùng, những thiên kim đại tiểu thư thì tìm nơi ẩn nấp. Riêng Phong Sương được thân thể cao lớn của Hắc Thịnh Duật che lại.
Đại Tuyết ở phía sau thấy vậy cũng đau lòng, tự nở một nụ cười buồn rồi cùng Đại Tuyệt thủ thế chiến đấu
- Ai? Mau ra đây! _ Hắc Thịnh Duật lạnh giọng nói
- Haha.... Nhớ tôi chứ? Hắc Thịnh Duật! _ Giọng nói chua ngoa của một cô gái trạc 20 tuổi vang lên
Phong Sương nhướn mày lại, còn Hắc Thịnh Duật thì chết trân ở đó. Cô khẽ liếc xem biểu hiện của anh, nhưng Hắc Thịnh Duật chỉ ngạc nhiên rồi quay lại khuôn mặt lạnh lùng, còn hằn thêm tia tức giận và khát máu
- HÀ ÁI NI! _ Hắc Thịnh Duật gằng tên cô ta
- Haha.... Duật... Không ngờ anh vẫn nhớ em ha? _ Hà Ái Ni cười lớn nhìn anh
- Tất nhiên tôi phải nhớ cô rồi. Kẻ mà 3 năm trước khiến Tiểu Sương một chút nữa là không giữ được mạng sống. Dù cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra! _ Trong câu nói của anh chứa sự tức giận và phẫn nộ tột đỉnh
- Ồ? Chẳng phải 3 năm trước anh nói giữa anh và cô ta chỉ là tình cảm anh em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-hac-thieu/97330/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.