Mặc dù có chút tò mò nhưng Hà Linh Chi cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, cô nghĩ có lẽ mọi người đang bận làm công việc của mình mà thôi. Nghĩ ngợi một lát sau đó Hà Linh Chi liền đứng dậy đi đến nơi ở của Tiểu Bao, kể từ lúc bọn họ chuyển về đây thì Tiểu Bao cũng được chuyển đến đây, đã lâu lắm rồi cô chưa gặp lại nó, liệu có khi nào nó quên cô luôn rồi không?
Cánh cửa vừa được mở ra, đập ngay vào mắt Hà Linh Chi là hình ảnh Tiểu Bao đang ung dung nằm vắt mình lên tảng đá lớn phơi nắng, nghe thấy có tiếng động, đôi mắt màu hổ phách của nó lập tức hé mở nhìn về phía kẻ đã phá hỏng tâm trạng của mình.
Ngay khi nhìn thấy người đến là Hà Linh Chi, nó liền trừng lớn mắt rồi bật dậy đứng trên mỏm đá gầm một tiếng thật lớn sau đó nhảy xuống đất quay lưng đi vào bên trong. Thấy nó như vậy, Hà Linh Chi liền ngửa mặt lên trời nhỏ giọng than:
“Biết ngay mà!!!”
Sau đó cô lập tức chạy thật nhanh vào bên trong chỗ của Tiểu Bao, nhìn nó nằm quay lưng về phía mình trên chiếc giường phủ lông trắng muốt, Hà Linh Chi chỉ biết lắc đầu, cô thật sự không hiểu nó là hổ hay là người nữa? Còn biết giận dỗi??
“Tiểu Bao\~\~\~ Tao đến thăm mày đây!”, Hà Linh Chi nhẹ giọng nói.
Thế nhưng đáp lại lời nói của Hà Linh Chi chỉ là sự im lặng, lắc đầu thở dài một tiếng sau đó cô liền đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181738/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.