Lại một ngày nữa trôi qua, nhìn chiếc bánh kem trước mặt, Hà Linh Chi mỉm cười nói với bác chuyên gia:
“Có thực sự là có tiến bộ không thưa bác?”
Nhìn cô, vị chuyên gia mỉm cười nói:
“Đương nhiên rồi, hơn nữa tiến bộ nhiều là đằng khác, bánh đã có vị thanh hơn, trang trí cũng đẹp mắt hơn, với lại… hôm nay cháu không làm hỏng chiếc lò nướng nào.”
Lời ông vừa dứt, cả hai người đều bật cười ha hả. Nhìn lên đồng hồ đã là chiều tối, Hà Linh Chi quay lại nói với ông:
“Cũng hết giờ làm rồi, để cháu kêu tài xế đưa bác về nhé?”
“Ây da… không cần đâu, bác có xe mà.”
“À quên mất, không biết bác tên là gì?”
“Uhm\~\~\~ Cứ gọi bác là Quý Ông Vui Vẻ đi?”
“Haha… Vậy bác về cẩn thận, Quý Ông Vui Vẻ.”
“Tạm biệt cháu, hẹn mai gặp lại.”
“Tạm biệt bác.”
Chào tạm biệt xong, vị chuyên gia kia cũng nhanh chóng rời khỏi Hắc Phong Bang. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của ông, Hà Linh Chi không hiểu sao cảm thấy thực bình yên, ông ấy đã gần sáu mươi tuổi rồi nhưng gương mặt vẫn vô cùng anh tuấn, hơn nữa thân thể của ông cũng vô cùng khỏe mạnh, nhìn vào chẳng ai nghĩ ông đã sống hơn nửa đời người rồi.
Cúi xuống nhìn chiếc bánh kem trước mặt, Hà Linh Chi liền thở dài. Một mình cô không thể ăn hết cái bánh này, mà đem bỏ thì thật quá uổng phí, đột nhiên nhớ tới con hổ trắng Tiểu Bao, Hà Linh Chi vui vẻ cầm chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181592/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.