Phòng làm việc một lần nữa lại rơi vào trạng thái yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt từ chiếc đèn bàn làm việc ánh lên gương mặt sắc cạnh của Phương Thần Phong khiến hắn càng thâm sâu khó lường, hai đầu lông mày chau lại như đang đấu tranh điều gì đó.
Ly rượu vang vì được chiếu sáng mà tỏa ra một màu đỏ nhức mắt, Phương Thần Phong chăm chú nhìn chiếc ly, từng kí ức của mười lăm năm trước lại ùa về trong tâm trí hắn.
Hình ảnh đôi mắt sáng trong của cô giữa màn mưa giá buốt, hình ảnh cô chạy ngược chạy xuôi xin đồ ăn, rồi cả thái độ cô dè chừng khi nhận được hộp cơm nóng, khuôn mặt lạnh lùng với cái nhìn cảnh giác của cô,… tất cả đều được hắn khắc sâu trong tâm trí, mười lăm năm trôi qua, nhưng hắn vẫn cứ ngỡ như mới gặp cô ngày hôm qua.
Cho đến cái ngày hắn đứng đối diện Hà Linh Chi, hắn có cảm giác như bé con của hắn đang đứng ngay trước mặt hắn vậy. Đôi mắt lạnh lùng bất phục của cô vô cùng giống với bé con, kể cả tính cách quật cường của cô cũng vậy, mọi hành động của cô đều khiến hắn liên tưởng đến bé con. Nhưng hắn vẫn luôn luôn nhắc nhở bản thân rằng cô không phải bé con của hắn, bởi vì hắn còn nhớ rất rõ trên bắp tay trái của bé con có một vết bớt đỏ, còn cô thì không có.
Ngày ngày tiếp xúc với cô, chứng kiến sự ương bướng không nghe lời của cô khiến hắn cảm thấy thật hứng thú, rồi khi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181568/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.