Rời khỏi quán cà phê, Triệu Y Vân lái xe đến trụ sở Huyết Sắc Bang trước đây, những phế tích đổ nát của cuộc chiến đấu với Hắc Phong Bang trước đây đã được xây dựng lại giống y như lúc trước.
Sau khi xuất trình thẻ ra vào cho thuộc hạ của Phương Thần Phong, Triệu Y Vân liền tự do đi bộ qua các dãy nhà, mỗi một nơi đi qua, kí ức của những ngày xưa cũ liền ùa về. Hình ảnh những đứa trẻ chăm chỉ luyện tập trên sàn huấn luyện, tiếng súng nổ đinh tai nhưng óc của những ngày luyện súng, tiếng hò reo của tất cả mọi người mỗi khi thử nghiệm vũ khí thành công, và cả những buổi tụ họp cuối tuần vui vẻ, tất cả đều hiện lên trước mắt Triệu Y Vân như thước phim được quay chậm.
Dừng chân tại một khu đất trống, nơi này trước đây chính là vườn hoa thủy tiên xanh mà cha nuôi đã tặng cho cô, nhưng sau trận chiến kia nó đã bị hủy bỏ, một màu xanh thăm thẳm khiến lòng người yên ổn đã không còn, mà thay vào đó là sự trống trải quanh hiu. Cha nuôi nói đúng, cô giống với vườn hoa thủy tiên này, nhưng không phải vì nó mạnh mẽ, mà là vì sự thay đổi theo thời gian. Cô không biết bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai, nhưng mà nếu như vườn hoa thủy tiên kiều diễm trước đây đã không còn, vậy thì Triệu Y Vân của trước kia cũng đã chết.
---------
Bảy giờ tối, khu nhà chính Hắc Phong Bang.
Trong bóng tối yên tĩnh bao trùm vạn vật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181567/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.