Biệt thự nhà họ Thẩm, đêm đến, đèn đuốc sáng trưng.
Ông cụ đã lên tầng nghỉ ngơi từ lâu, Dương Lam và Thẩm Yên ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Thẩm Xuân Giang mở một tập tài liệu ra nhưng liên tục nâng cổ tay nhìn đồng hồ, rõ ràng không tập trung.
Thẩm Khiêm mới vào cửa đã bị gọi lại.
“Bố ạ?”
“Buổi sáng Loan Loan ra ngoài, bây giờ còn chưa về. Hay là con lái xe ra ngoài tìm đi...”
“Tìm gì?” Dương Lam ngắt lời ông: “Sắp hai mươi tuổi rồi, còn sợ nó đi lạc chắc?”
Sắc mặt Thẩm Xuân Giang đột nhiên tối đi, ánh mắt hiện lên vẻ không hài lòng.
Ông ta không thích bị người khác ngắt lời, càng không thích bị người khác phản bác.
Dương Lam cười khẩy nhưng cũng thức thời ngậm miệng.
“Không gọi được điện thoại cho em ấy ạ?” Thẩm Khiêm thuận miệng hỏi thăm một câu.
“Em không có số của nó.” Thẩm Yên mỉm cười, đáy mắt không che giấu được vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Thẩm Khiêm đảo mắt nhìn bố mình.
Thẩm Xuân Giang hơi lúng túng tránh ánh mắt.
Ông ta cũng không có.
Cuối cùng, Thẩm Khiêm lại ra ngoài, lái xe tới trung tâm thành phố.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, là một số lạ. Anh ta ấn nhận...
“Anh...”
Bệnh viện trung tâm thành phố, tầng hai, khoa ngoại.
Thẩm Khiêm tìm tới phòng 206, vươn tay đụng vào tay cầm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Trên giường bệnh, thiếu nữ với gương mặt tái nhợt mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482840/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.