Chu Trì nói xong, cưỡi lên mô tô, đạp chân ga, cả người và xe lao đi như tên bắn.
Thẩm Loan nhìn bóng lưng phía xa của chàng trai, đáng lẽ trong lòng phải cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng không hiểu sao vẫn cứ thấy nặng nề.
Lúc này, một chiếc xe taxi dừng cạnh người cô: “Cô này, có đi xe không?”
Thẩm Loan mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ: “Đuổi theo chiếc mô tô phía trước.”
“Việc này...” Ánh mắt lái xe lộ ra vẻ khó xử.
“Tiền xe gấp đôi.”
“Được! Cô gái ngồi cho vững vào!”
Nói xong, đạp chân ga hết cỡ.
Thẩm Loan vô thức níu vào tay vịn, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Trì ở phía trước đã cách một khoảng lớn: “Làm phiền bác tài nhanh lên.”
“Yên tâm đi, không bị mất dấu đâu. Đảm bảo không làm trễ việc bắt gian tại giường của quý khách!”
“...”
Lúc đi qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ, chỉ còn ba giây là đèn đỏ, lái xe chuẩn bị dừng xe.
Thẩm Loan đột nhiên lên tiếng: “Đi tiếp!”
Giọng nói vừa đột ngột lại vừa vội, vô tình mang theo vài phần sắc bén và áp bách khiến tài xế không khỏi căng thẳng, vô thức làm theo.
Nhưng vì đèn báo đã nhảy màu, xe cánh trái đã khởi động, hai bên lập tức sượt qua nhau, khoảng cách cũng chỉ 10 centimet.
“Ông nội nhà mày! Rốt cuộc có biết lái xe không thế?”
Đối phương cất tiếng chửi, tài xế taxi định chửi lại nhưng bị Thẩm Loan cản: “Đừng lãng phí thời gian.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482838/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.