Không có ai làm ngon như anh.
Một câu kẹt lại ở trong miệng, cuối cùng Thẩm Loan lại nuốt vào trong bụng.
Kiếp trước, Chu Trì không biết nấu cơm, nhưng thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào sẽ làm vài món đồ ngọt, ví dụ như crepe ngàn lớp hay tiramisu.
Hương vị ngon lạ thường.
Vì vậy dạ dày của Thẩm Loan mới bị chiều hư, cho dù là cửa hàng này hay thứ mà lúc trước Phùng Sương Sương làm đều không thể khiến cô hài lòng.
Chu Trì cũng có hứng, múc một miếng bỏ vào miệng, bình luận: “Đúng là chẳng ra sao.”
Còn không ngon bằng anh ta làm.
“Sao, anh từng ăn thứ ngon hơn à?”
“Đương nhiên, tôi...” Chu Trì khựng lại, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm. Anh ta biết làm đồ ngọt là do lúc trước được Phùng Sương Sương cầm tay chỉ dạy.
Thẩm Loan như hiểu ra, lại nếm thử ngụm cà phê, lông mày vẫn nhíu chặt, không có dấu hiệu giãn ra, nhưng cô cũng không có ý định rời đi.
Chu Trì đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Loan đầy xoắn xuýt, muốn nói lại thôi.
Anh không lên tiếng, Thẩm Loan cũng không chủ động hỏi, so xem ai kiềm chế được hơn ai.
Cuối cùng Chu Trì nhận thua trước: “Cô cũng cảm thấy tôi thất bại lắm à?”
Thẩm Loan dừng lại một lúc, nói: “Anh muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?”
“Đương nhiên là thật.”
“OK, trước tiên cho phép tôi phân tích sâu về lời mà bạn gái cũ của anh đã nói. Thứ nhất, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482837/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.