Hạ Hoài mặc một bộ quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, có vẻ như vừa rời khỏi phòng tập gym.
Anh ta đi thẳng tới trước quầy, nhìn không chớp mắt.
Phùng Sương Sương mặc một bộ váy trắng, tóc đen thả phía sau, bưng một đĩa bánh ngọt bước ra từ phòng nướng bánh. Thấy người tới, cô ta ra vẻ rụt rè hơi dừng bước chân, sau đó dịu dàng nở nụ cười.
“Tiramisu.”
Hạ Hoài mỉm cười nhìn cô ta một cái, nghiêng người xích lại gần: “Em nói xem, nó ngọt, hay là em ngọt hơn?”
Ánh mắt Phùng Sương Sương khẽ đảo, học theo dáng vẻ của anh ta, hạ giọng: “Cậu chủ Hạ nếm thử đi, chẳng phải sẽ biết à?”
Người đàn ông nhướng mày, thích thú hỏi: “Nhà em, hay khách sạn?”
“Trên tầng có phòng.” Nói xong, múc một thìa bánh đưa tới bên miệng người đàn ông, ngón trỏ thừa cơ vuốt ve cổ anh ta.
Sắc mặt Hạ Hoài đột nhiên tối đi, đầu lưỡi tràn đầy vị ngọt làm cho anh ta có một cảm giác thỏa mãn khác lạ, ngay lập tức càng thêm hào hứng.
So với phòng ngăn đơn sơ, anh ta thích khách sạn hơn, bởi vì tiện, thoải mái, lại còn không cần phải dọn dẹp chiến trường.
Đương nhiên, cũng không phải không có ngoại lệ, phải xem tâm trạng đã.
Hai người một trước một sau đi lên tầng.
Thẩm Loan khuấy cà phê, từng vòng, từng vòng, sau đó nhếch môi.
Không ngờ lại là Hạ Hoài!
Thế cũng... thú vị.
Ước chừng mười lăm phút sau, tiếng chuông gió lại vang lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482831/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.