Ngày hôm sau, cùng thời gian đó, Thẩm Loan lại xuất hiện trong cửa hàng.
Ngồi ở vị trí giống hôm qua: “Một ly Latte, bánh crepe sầu riêng ngàn lớp.”
Lần này, chỉ ngửi mùi cà phê, bánh thì ăn hai, ba miếng.
Phùng Sương Sương nhìn thấy hết, nhưng cô ta vẫn nhịn.
Liên tục một tuần, Thẩm Loan như quẹt thẻ đi làm, đúng giờ tới điểm danh.
Phùng Sương Sương càng ngày càng không hiểu được. Theo lý thì cô gái kia hoàn toàn không động tới món trên bàn được mấy lần, thậm chí có lần còn không buồn ngửi mùi đã đẩy sang một bên, hẳn không phải vì thích cà phê và bánh ngọt trong cửa hàng nên mới tới.
Vậy thì vì điều gì?
Chuông điện thoại di động kéo lại suy nghĩ xa xăm của người phụ nữ. Phùng Sương Sương lấy điện thoại ra, liếc mắt, một giây sau, đáy mắt lóe lên tia vui mừng, kinh ngạc.
“... Phải, em đang ở trong cửa hàng... Hả? Anh muốn qua ạ? Vâng, em sẽ đích thân làm...”
Kết thúc cuộc nói chuyện, khóe mắt, đuôi mày của Phùng Sương Sương đều là vẻ mừng rỡ.
Cô ta rời quầy, đi tới cạnh bàn Thẩm Loan: “Thưa cô, thành thật xin lỗi, cửa hàng phải đóng cửa, có thể mời cô về trước không? Đương nhiên, để đền bù, những món cô chọn đều miễn phí. Ngoài ra, cá nhân tôi sẽ tặng thêm cho cô một phần pudding vị xoài. Thành thật xin lỗi cô...”
Mấy câu nói, ngoại trừ câu mở đầu có vẻ hơi cứng nhắc, không dễ chịu lắm thì tóm lại vẫn khá là lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482830/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.