Tống Lẫm ngậm điếu thuốc xem bài, ồm ồm nói một câu: “Tìm đâu ra đấy? Còn biết đá hậu nữa.”
“Hàng đưa tới cửa, còn miễn phí.”
Tống Lẫm lắc đầu: “Cũng chỉ có cậu món gì cũng ăn, cứ là con mái đều có thể cho vào miệng được.”
“Ấy...” Hạ Hoài không hài lòng lắm với cách nói này: “Sao tôi lại món gì cũng ăn được?”
Tống Lẫm nhả khói ra, cười khẩy một tiếng, không tiếp tục tranh cãi nữa.
“Lão Tống, cậu có ý gì? Đừng có nói nửa vời thế, có bản lĩnh thì cậu nói hẳn ra xem nào!” Tên kia lại không buông tha.
Thẩm Khiêm mở mắt ra, ánh mắt chuyển từ bài poker trong tay sang mặt Hạ Hoài: “Ý của A Lẫm là cái cô kia chẳng ra sao cả.”
Hạ Hoài gật đầu, cực kỳ tán thành: “Vẫn là A Khiêm có mắt nhìn. Lại còn dám tự xưng là hoa khôi thanh khiết, cũng không biết là món hàng rách qua bao nhiêu cái tay rồi, tưởng tôi mù chắc?”
Thẩm Khiêm không tiếp lời: “Đôi Q.” Bắt đầu tập trung ra bài.
Tần Trạch Ngôn nhíu chặt mày, cuối cùng không nhịn được: “A Hoài, cái miệng cậu tích đức chút đi, dù sao cũng là một cô gái, đừng quá đáng quá!”
Lời này vừa nói ra, Tần Trạch Ngôn lập tức hối hận.
Thẩm Khiêm và Tống Lẫm liếc nhau, người thì than nhẹ, người thì lắc đầu.
Chỉ vì Hạ Hoài là cái tên “miệng loa”, mặc kệ đúng sai, anh ta vĩnh viễn không sai. Nếu bạn dám nói anh ta sai thì hãy chuẩn bị tâm lý bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482825/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.