[1]: Trí thông minh gần như yêu, yêu ở đây không phải yêu ma quỷ quái, mà là yêu nhân, giả thần giả quỷ, giống như mấy bà đồng, thầy bói thời cổ đại.
Sau khi Thẩm Xuân Giang rời đi, quản gia Chu vẫn còn ở lại. Cuối cùng Dương Lam vẫn có chỗ kiêng dè, không dám chửi ầm lên, chỉ oán hận trừng mắt với Thẩm Loan một lúc rồi quay về phòng.
“Không cần nói một câu mà có thể đũa giỡn người ta trong tay như thế, có phải là thấy rất thoải mái không?” Thẩm Yên cười mỉa mai.
Thẩm Loan âm thầm đáp một tiếng “đúng rồi” trong lòng, biểu cảm thì vẫn dịu hiền như cũ, không hề lộ ra chút công kích nào.
Chính cái dáng vẻ đáng yêu này đã lừa được bố, Thẩm Yên căm hận nghiến răng thầm nghĩ.
“Thẩm Loan, mày chờ đó. Sẽ có một ngày, tao sẽ tự tay bóc cái lớp da dối trá kia của mày ra, để cho tất cả mọi người nhìn xem, rốt cuộc mày là cái thứ gì!”
Được thôi, có bản lĩnh thì chị tới mà bóc.
Trong máu bắt đầu hưng phấn, trên mặt lại toát ra vẻ e ngại, lần này, Thẩm Loan thuận buồn xuôi gió.
“Giả vờ giả vịt làm cho người ta buồn nôn! Đúng là ghê tởm vô cùng...” Thẩm Yên hét xong thì quay người chạy lên tầng. Nỗi phẫn hận thiêu đốt trong cơ thể, bóng lưng lại lộ ra mấy phần chật vật.
Thẩm Loan đúng lúc ngẩng đầu, ánh mắt tỏ vẻ hoang mang.
Chu Khánh Phúc vẫn âm thầm quan sát biểu cảm của “cô ba” này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482821/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.