Ông cụ than thở một tiếng.
 
Thẩm Khiêm nghe vậy, ánh mắt hơi động.
 
Chịu sự ảnh hưởng từ ông cụ, anh ta cũng rất thích sưu tầm đồ cổ, đồng thời có trình độ nhất định trong việc giám định và thường thức. Cái nghiên Đoan Khê kia của Thẩm Yên chính là đồ tốt do anh ta nhìn ra được.
 
“A Khiêm, cháu cũng xem dòng chữ thêu nhỏ này đi...”
 
Thêu tinh vi, hay còn gọi là Tích thêu (kỹ thuật thêu thủ công truyền thống của thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô),vả lại còn dùng phương pháp thêu hai mặt. Từng có một tác phẩm “Kim Minh Trì Tranh Tiêu Đồ” kích cỡ chỉ bằng chiếc khăn tay mà được thêu tới hơn bốn trăm người và vật, còn có dáng vẻ khác nhau, làm cho phần đông người sưu tầm chạy theo như vịt.
 
“Trước đó không chú ý, sau khi nghe ông nói, đúng là loại thêu tinh vi.”
 
“Ha ha... Tốt lắm! Bé con, đây là do cháu thêu à?”
 
Thẩm Loan gật đầu, nhìn Thẩm Tông Minh cười mà cũng cười theo, ngây thơ và hồn nhiên: “Là do cháu thêu ạ! Ông... có thích không ông?”
 
“Thích! Đây là món quà tuyệt nhất mà ông nhận được vào sinh nhật năm nay đấy.”
 
Ông cụ vừa nói dứt lời, sắc mặt Thẩm Yên lập tức vô cùng khó coi.
 
Thẩm Loan như không hề phát hiện ra, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, sự vui vẻ trong mắt như muốn tràn ra.
 
Không hề che giấu chút nào.
 
Ông cụ Thẩm bỗng hoảng hốt, lại có hơi đau lòng cho đứa nhỏ trước mặt này: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482815/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.