Cho dù trong lòng cô cười mỉa mai nhưng biểu cảm vẫn trước sau vô hại.
Nhưng trong mắt Thẩm Yên thì dáng vẻ im lặng này chính là một kiểu chột dạ.
“Hẳn là... em không biết hôm nay là sinh nhật của ông nội nhỉ?”
“Đủ rồi tiểu Yên.” Thẩm Xuân Giang nhíu mày: “Ăn cơm đi.”
“Bố... đừng nóng giận mà! Con chỉ hỏi chút thôi, thì ra em ấy không chuẩn bị quà à?” Nói xong còn chọc chọc vào bát cơm, hình như có hơi tức giận, nhỏ giọng làu bàu: “Sinh nhật của ông nội đấy, một năm mới có một lần, đương nhiên là con muốn ông nội vui vẻ thôi, nhưng có người không để ý lắm thì phải...”
Môi đỏ cong lên, trong câu chữ mang theo vẻ đau lòng cho ông nội.
Không ai cảm thấy cô ta đang gây sự, chỉ ngây thơ đơn thuần, lời nói của trẻ nhỏ không cố kỵ gì.
Quả nhiên, trên mặt Thẩm Tông Minh lộ ra nụ cười hiền hòa, đang định lên tiếng thì lại bị Thẩm Loan cắt ngang.
Cô liên tục xua tay, cuống quít giải thích: “Không phải... em biết sinh nhật của ông nội mà...”
“Nếu em biết thì quà đâu?” Thẩm Yên cười khẩy, đáy mắt lóe lên tia u ám.
Càng giải thích càng sai, càng nói dối càng hoảng, nếu như trước đó có thể dùng “người không biết không có tội” để lừa dối qua ải thì bây giờ một câu của Thẩm Loan đã tự ép mình đến vách núi.
Đúng là ngu ngốc mà!
Hoặc là trở thành đứa bất hiếu, hoặc là chấp nhận nói láo, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482814/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.