Chương trước
Chương sau
Thi Hạ cũng đã biết chuyện gì xảy ra từ những cuộc bàn tán của đồng nghiệp, nhưng mà, cô thật sự cảm thấy oan uổng.

Những câu chuyện được kể ra từ những bức ảnh này rõ ràng là không có gì, nhưng cô lại có một cảm giác không thể giải thích được.

Biết Lệ Cảnh Diễn gọi Thi Hạ đến văn phòng của anh một chuyến, Thi Hạ mới tỉnh lại.

Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn cũng nghi ngờ cô sao?

“Hạ Hạ, cậu không sao chứ?”

Nhìn thấy dáng vẻ bơ phờ của Thi Hạ, Tô Nghê Thường có chút lo lắng.

Thi Hạ nở nụ cười trấn an, “Yên tâm đi, mình chỉ qua đó một chuyến.”

Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn rốt cuộc có nghi ngờ mình không?

Anh sẽ nghi ngờ, hay là tin tưởng? Trong lòng Thi Hạ tới giờ vẫn thắc mắc.

Văn phòng Lệ Cảnh Diễn.

Khi Thi Hạ bước vào, chiếc ghế xoay Lệ Cảnh Diễn đang ngồi đúng lúc quay lưng lại với cô, Thi Hạ không hề nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.
Chỉ là, Lệ Cảnh Diễn không nói chuyện, Thi Hạ cũng không nói chuyện.

“Cô không có gì để giải thích sao?”

Cuối cùng Lệ Cảnh Diễn cũng mở miệng trước.

“Người ngay thẳng thì không cần phải biện minh, anh tin tôi thì tôi không cần phải giải thích, anh không tin, tôi giải thích cũng không có tác dụng.”

Lệ Cảnh Diễn giờ mới xoay ghế lại, đối mặt với Thi Hạ, người phụ nữ đáng chết này, hay cho câu người ngay thẳng thì không cần giải thích!

“Bây giờ tất cả mọi người đều không tin cô, vậy tôi làm sao có thể tin cô đây?”

“Tôi nói rồi, giữa tôi và Tiểu Bạch không như các người nghĩ.” Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn.

Tim cô đã chìm xuống đáy, quả thật Lệ Cảnh Diễn đã không tin mình.

“Tiểu Bạch? Thi Hạ, cô không cảm thấy cách xưng hô này thân mật đến mức nào sao!”
Nghe thấy Thi Hạ xưng hô với Tần Mộ Bạch một cách thân mật như vậy, trong lòng Lệ Cảnh Diễn lại có một cảm giác đố kị khiến anh tức giận!

“Tôi đi trước đây, nếu công việc có chuyện gì, anh tìm tôi là được rồi.”

Thi Hạ không muốn nói nhiều, trực tiếp rời khỏi văn phòng của Lệ Cảnh Diễn. Sau khi cô rời đi, những văn kiện trong văn phòng của Lệ Cảnh Diễn trong phút chốc đã trở nên nát vụn!

Khi Lý Thao bước vào, cả người đều ngốc rồi.

Rốt cuộc lại là ai đã chọc giận ông chủ vậy!

---

Sau khi Thi Hạ quay về, ngồi ở chỗ làm việc của mình, cả người cô cũng lơ đãng.

“Hạ Hạ, bạn của mình đi Vân Nam đem về một ít bánh hoa tươi, rất ngon, cậu cũng thử một cái đi.”

Tô Nghê Thường nhiệt tình đem đồ ăn vặt trong tay chia sẻ với Thi Hạ.

Thi Hạ gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, nhưng mà, sau khi ăn, cô vẫn là cái dáng vẻ lơ đãng đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.