Tần Thiên Thiên hơi thất vọng. Khó khăn lắm quan hệ của cô với anh trai mới hòa hoãn được một chút, trải qua chuyện lần này, anh trai chắc chắn sẽ càng thêm chán ghét nhà họ Tần rồi.
Sau khi Thẩm Quan Thao rời đi, Thi Hạ nhìn Tần Mộ Bạch, vẻ mặt của anh ta rất khó coi.
"Anh vẫn ổn chứ?"
Thi Hạ hơi lo lắng, dù sao trước giờ Tần Mộ Bạch cũng chưa từng dễ dàng bộc lộ ra tâm trạng của mình, trừ khi sự việc rất nghiêm trọng.
Tần Mộ Bạch chỉ thở dài một hơi, lắc đầu bất đắc dĩ: "Cũng ổn, tôi muốn ra ngoài dạo một chút, cô có đi với tôi không?"
Thi Hạ gật đầu.
Bọn họ cũng không biết, cảnh tượng lúc nãy đã bị người có ác ý quay lại rồi.
Mà có một số góc quay, sau khi trải qua xử lý cận cảnh đặc biệt càng khiến người ta hiểu lầm.
Cửa tập đoàn Tần thị. Tần Thiên Thiên đang kéo Thẩm Quan Thao ra ngoài. Cô ta cũng không biết tại sao cậu lại chú ý cổ phần của công ty đến vậy?
Thật ra chuyện này cũng đâu có quan hệ bao nhiêu với cậu đâu.
"Cậu, sau này cậu đừng đến công ty nữa. Anh trai khó khăn lắm mới làm quen với nghiệp vụ của công ty. Hôm nay cậu làm ầm ĩ như vậy, sau này anh trai làm sao đặt chân ở công ty được đây?"
Thẩm Quan Thao rất tức giận.
"Con còn suốt ngày lo lắng cho thứ con hoang đó, Thiên Thiên à, con hãy tỉnh táo lại đi. Con phải biết rõ, sau này hết thảy của nhà họ Tần đều là của con, nhưng mà sau khi Tần Mộ Bạch nó trở về thì nó sẽ cướp hết mọi thứ của con. "
Thẩm Quan Thao nhấn mạnh hết lần này đến lần khác, mà Tần Thiên Thiên chỉ cảm thấy lỗ tai mình sắp mọc kén rồi.
Cả ngày cậu chỉ biết tính toán toán, cậu không biết mệt sao? "Cậu, mặc kệ cậu nói thế nào trước sau anh ấy cũng là anh của con, hơn nữa con tin anh ấy. Với lại sau này cậu đừng đến công ty nữa, nếu không cậu sẽ gây phiền phức rất lớn cho anh ấy đấy!"
Trong lòng Tần Thiên Thiên rất tức giận, cậu nhắc tới nhắc lui trước mặt mình thì cũng thôi đi, sao mà cả ngày cậu cứ nhằm vào anh trai không vậy?
Thẩm Quan Thao lạnh giọng: "Vâng, vâng, vâng. Chờ lúc con bị bán rồi thì con sẽ không nghĩ như vậy nữa."
Tần Thiên Thiên thấy cậu hình như rất tức giận, cô ta cũng cảm thấy lời nói lúc nãy của mình hơn nặng.
Cho dù cậu làm có hơi quá đáng, nhưng dù sao đó cũng là vì cậu muốn tốt cho cô ta mà thôi.
"Thiên Thiên biết là cậu lo lắng cho Thiên Thiên, nhưng mà Thiên Thiên đúng là sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa anh trai cũng sẽ đối xử rất tốt với Thiên Thiên." "Nếu con thật sự hiểu nỗi khổ tâm của cậu thì tối nay cậu bảo bạn của cậu sắp xếp cho con một anh chàng đẹp trai, các con gặp mặt một chút. Là con trai của dì Quan con. Điều kiện gia đình cũng không tệ. Đến lúc đó, con có bạn trai rồi thì không sợ đứa con hoang Tần Mộ Bạch kia nữa!"
"Cậu, con đã nói tám trăm lần rồi, con không đi coi mắt. Còn nữa, anh trai của con không phải là con hoang, cậu đừng nói lung tung."
Rõ ràng Thẩm Quan Thao không thể nào hiểu được cách suy nghĩ vấn của cháu gái ông ta.
"Con cũng đã lớn như vậy rồi mà còn dự định không yêu đương ư? " "Con...tạm thời không có ý nghĩ này."
Tuy Khương Ngự Thừa không thích cô ta nhưng Tần Thiên Thiên không thể không thừa nhận trong lòng cô ta vẫn không thể bỏ được anh ta.
Vì thế, việc thích Khương Ngự Thừa, Tần Thiên Thiên tự nhận bản thân cô xui xẻo.
Thẩm Quan Thao nhìn cháu gái một chút rồi nói: "Con nói thật cho cậu biết, có phải con đã có người thích rồi không?"
"Ừm, cậu cứ xem là thế đi. Ai ôi, ai ôi, cậu đừng lo chuyện của con nữa, cậu hãy tin con, bản thân con làm được mà."
Tần Thiên Thiên cũng không muốn nói nhiều nữa, dù sao cậu của cô ta là một người đàn ông, làm việc sơ sài, đâu biết cái gì, nói với ông ta cũng vô dụng mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]