Tô Nghê Thường có chút mất mát, Thi Hạ cũng chỉ có thể đau đớn nói hai chữ. ĐƯỢC THÔI.
Tại Tập đoàn Tần Thị.
Sau khi Thi Hạ xử lý xong tập tài liệu, cô chuẩn bị rời tập đoàn Tần Thị, nhưng cô lại nhìn thấy Tần Mộ Bạch đang trong sảnh tiếp tân.
Thi Hạ định chào anh ấy như trước kia, nhưng Tần Mộ Bạch đã đi trước cô một bước.
“Hạ Hạ, đầu em bị sao thế?”
Điều đầu tiên mà anh ta chú ý lại là khuôn mặt của Thi Hạ, Thi Hạ ngượng ngùng cười khẽ.
"Em ...tối qua vô tình va vào cái bàn, chắc sắp khỏi rồi."
“Thế thì tốt, lần sau đi đường nhớ chú ý, em cũng không còn là một đứa trẻ nữa."
Giọng điệu của Tần Mộ Bạch mang chút trách cứ nuông chiều, giống như nói chuyện với một đứa trẻ.
Thi Hạ mỉm cười gật đầu. Quả nhiên người ấm áp nhất thế giới vẫn là anh Mộ Bạch của cô.
Ai biết được, vào lúc này, cậu của Tần Thiên Thiên lại đi tới chửi bới, chính là đang chỉ trích Tần Mộ Bạch.
“Tần Mộ Bạch, mày chỉ là đứa con hoang, đừng cho là bây giờ mày có thể ở tập đoàn Tần Thị , thì nghĩ mình là người nhà họ Tần, tao nói cho mày biết, mày chẳng là cái gì hết!”
Vốn dĩ khi Tần Mộ Bạch quay trở lại đây, Thẩm Quan Thao đã thấy sốt ruột rồi, hiện tại Tần Mộ Bạch lại còn gia nhập vào tập đoàn Tần Thị, điều này lại làm cho ông ta càng thêm lo lắng khủng hoảng.
“Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466499/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.